TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Tự chữa lành vết thương

9:40 AM |
Hãy học cách làm bác sĩ của riêng mình để bất kể khi nào đau bạn cũng có thể tự chữa lành. Vì trên thực tế bạn sẽ Đau Không ít cho đến khi bạn kết thúc chặng hành trình của mình bằng một giấc ngủ ngon.

Trong cuộc sống muôn màu của chúng ta, bạn và tôi đều đã được nhận những tiếng cười của cuộc sống, và tiếng cười làm chúng ta hạnh phúc.
Nhưng cuộc sống không chỉ như vậy, đôi khi cuộc sống cũng làm cho bạn đau.
Có hàng ngàn nỗi đau, và mỗi người đều có những kinh nghiệm đau đớn khác nhau.
Có những nỗi đau nhẹ nhàng có thể dễ dàng qua đi và có những nỗi đau tận sâu trong tâm hồn rất khó nguôi ngoai.

                                  

Có những vết thương do trầy xước, ban đầu có thể rất đau nhưng không lâu sau sẽ khỏi. Có những cơn đau do gãy xương, ảnh hưởng đến cử động của bạn, nhưng qua một thời gian điều trị cũng sẽ khỏi.
Có những cơn đau do bệnh tật bên trong cơ thể, cần có bác sĩ chẩn đoán trị liệu kỹ lưỡng, bản thân nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì mới khôi phục được sức khoẻ.

Nhưng còn có một loại đau chẳng phải do cọ xát, va đập, nứt gãy cũng chẳng phải do lây nhiễm bệnh tật, đó là vết thương tâm hồn do sự dằn vặt của bản thân, hay do các thất bại trong cuộc sống tạo thành.

Vì vậy, việc kiếm tìm những bài thuốc nhất định cho mỗi một đau đớn mà bạn vướng phải trong cuộc sống là rất cần thiết.

Ðể làm lành vết thương, thường cần phải trải qua một cơn đau khác.

- Thí dụ: - khi bị ngã và trầy xước bạn có đau không?
Tất nhiên, nhưng để bảo vệ vết thương và giúp nó mau khỏi bạn phải xát cồn. Chắc chắn sẽ rất xót.
Nhưng chẳng nhẽ vì sợ đau mà bạn không bảo vệ vết thương kia? Nỗi đau đớn có thể dữ dội hơn cả lúc đầu, nhưng sau đó vết thương mới có thể lành.

Cũng như vậy, nếu vết thương tâm hồn của chúng ta là sự dằn vặt do sai lầm của bản thân gây ra, thì cần dũng cảm tìm kiếm nguyên nhân và điều chỉnh. Việc này có thể khiến chúng ta cảm thấy khó chịu một lúc, nhưng nhờ thế mà khắc phục được nỗi đau khổ kéo dài suốt đời. Thế thì chúng ta còn do dự gì nữa?

Hãy hành động và tự chữa vết thương cho chính mình bất luận vết thương đó là do người khác hay do chính bạn gây ra. Bởi trên hành trình cuộc sống bạn có thể có bác sĩ riêng, nhưng cũng có thể chẳng có bác sĩ nào.

Việc học cách tự chăm sóc bản thân sẽ giúp bạn vững vàng tự tin đi trên con đường của mình.

Hãy học cách làm bác sĩ của riêng mình để bất cứ khi nào đau bạn cũng có thể tự chữa lành.

Vì trên thực tế, bạn sẽ Đau Không Ít cho đến khi bạn Kết Thúc Hành Trình của Mình bằng một Giấc Ngủ Ngon.

Read more…

Vì Em Đã Thương Anh Thật Lâu

7:44 PM |
Kết thúc không phải là khi chúng ta chia tay nhau mà là khi chúng ta đã hết yêu nhau, cái kết của một tình yêu lừa dối vui chơi là sự đau khổ và mất mát đúng em yêu anh nhưng chia tay không có nghĩa là kết thúc mà là bắt đầu 1 cái mới
                                   
Nếu thật sự yêu nhau , hai người thuộc về nhau thì có cách xa tới mấy cũng quay về với nhau … Trái đất là một hình tròn mà xa nhau cách  mấy thì sẽ đến lúc quay lại em tin vào điều đó . Cuộc sống luôn khác với cuộc đời có thể em hay mơ mộng quá nhiều ở 1 sự thật viển vông quá … em mơ mộng quá cao giờ em có thể hạ xuống mặt đất rồi  J
Nhiều lúc em bi quan lắm không biết đâu là thật đâu là ở cái nơi gọi là thị thành này có những thứ đôi khi rất thật nhưng lại rất xa. Có những thứ tưởng rừng sẽ không sao nhưng lại khiến em mệt mỏi qua từng ngày … EM nhớ anh lắm cậu bé của em ạ…
Khoảng Cách Không Xa Nếu Ta  Coi Nhau Là Tất Cả …. :-*
Cứ mỗi ngày trôi qua em lại gồng mình lên đối trọi với nỗi nhớ anh ngày một dài thêm … cứ mỗi ngày đi qua cuộc sống bôn bề em cứ tưởng mình có thể quên anh có thể mạnh mẽ vượt qua tất cả nhưng em đã sai ,  sai nhiều lắm ngày qua ngày sức chịu đựng trong em càng giảm nỗi nhớ anh trong em càng lớn… em muốn anh ,muốn anh bên em lúc này muốn anh bên cạnh em bên em lúc em cần anh nhất nhưng sự thật nó luôn khác với những gì em đang nghĩ anh không hề ở đây , không có anh em vẫn sống chỉ là không biết niềm vui là gì… cuộc sống nhạt nhẽo ngày qua ngày đi qua chỉ có luc quỷ chúng bạn nó luôn bên em khiến em cười nhưng nụ cười sao em thấy nó nhạt quá anh ạ … e cần anh không ngày nào em không nghĩ đến … ừ thì quá khứ nhưng cái quá khứ cứ đeo bám em mỗi ngày .. ừ thì tương lai ..em vẫn cứ nhớ anh..

Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu! Đêm đêm ngồi lặng lẽ theo dõi hoạt động trên facebook, lặng lẽ ghé tường, lặng lẽ ngắm ảnh, lặng lẽ, chẳng biết nên chờ mong điều gì. Có ai từng tìm kiếm thông tin một người bằng công cụ tìm kiếm chưa? Đứng giữa đại dương thông tin, bằng những gì có thể hiện lên trong tâm trí, lục tìm lại chút ít nhớ thương, bỗng thấy mình như một kẻ ngớ ngẩn.
Ừ, thì là ngốc nghếch đấy, vậy thì hãy để ngốc nhất có thể đi... :’)
Em biết anh sẽ không còn yêu em nữa đâu cũng sẽ không quay lại với em đâu vì đâu đó anh đã tìm được một người tốt hơn em một người cho anh hạnh phúc hơn em, em không phải là 1 cô gái tốt cũng không phải là 1 cô gái hoàn hảo như anh mong đợi … em cám ơn vì anh đã từng đến bên em từng cho em biết thế nào là yêu thương

Đã từng như thế từng yêu thương rồi lại chẳng là gì của nhau hết yêu thương có thể xa vời có thể đong đầy
Cuộc sống là một vở kịch có thể ta sẽ diện nhiều vai nhiều khuôn mặt nhiều động tác phối hợp với vai diễn ấy , ừ thì tôi cũng diễn ấy , diễn một cuốn phim .. 1 cuốn phim cho bao người xem..
love is like a soap bubble, sometime when you are not careful, it break up and you lose it - tinh iu giong như bong bóng xá phòng, đôi khi bạn không cẩn thận bạn sẽ làm vỡ và đánh mất nó
just because we don't say certain things doesn't mean that we don't feel them - chỉ vì chúng ta không nói những điều nhất định không có nghĩa là chúng ta k cảm nhận đc chúng
sometime when i dont say anything, it's the time when i want to say something the most. - đôi khi tôi khong nói gì, đó là lúc tôi muốn nói điều qan trong nhất


truyen ngan hay nhat,truyen ngan hay y nghia,ket thuc mot tinh yeu

Read more…

Trả anh lại, nơi anh thuộc về

8:28 AM |
Buổi sáng, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi vào căn phòng. Thu Nguyệt nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, đôi mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiết trời mùa thu se se lạnh, những cơn gió lùa vào mơn trớn trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Có tiếng mở cửa, Thu Nguyệt quay đầu lại. Cô mỉm cười nhìn Lâm Phong bước lại gần. Từ ngày cô nhập viện, ngày nào anh cũng đến thăm cô.
-Hôm nay anh không đi làm sao?
Anh vừa đặt giỏ trái cây mang đến lên bàn vừa nói:
-Có chứ, nhưng anh tranh thủ đến thăm em một lát.
Sau đó anh ngồi xuống mép giường, ánh mắt ấm áp nhìn cô:
-Em thấy trong người thế nào, có mệt lắm không?
Cô mỉm cười lắc đầu, đôi môi cô nhợt nhạt dường như trong suốt. Anh cầm bàn tay nhỏ nhắn cuả cô ủ trong tay mình. Nhìn thẳng vào mắt cô, anh nhẹ nhàng:
-Em đừng lo nghĩ quá nhiều, bác sĩ nói, sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho em, nhất định căn bệnh của em sẽ khỏi. Hứa với anh, dù thế nào cũng không được bỏ cuộc, em nhé!
Thu Nguyệt mỉm cười gật đầu, anh cũng cười, căn phòng ngập tràn tình yêu thương.

***
-Anh Phong.
Lâm Phong vừa ra khỏi nhà xe thì nghe tiếng gọi phía sau. Anh quay đầu lại, nheo mắt nhìn Hải Băng tiến về phía mình. Sau đó cả hai cùng bước vào công ty. Vừa đi Hải Băng vừa hỏi:

-Tình hình của Thu Nguyệt sao rồi anh?
-Cô ấy vẫn ổn.

-Hôm trước, em đến thăm, cô ấy bảo ngày nào anh cũng đến.

Lâm Phong khẽ gật đầu sau một tiếng thở dài:

-Nếu một ngày không gặp Thu Nguyệt, không biết cô ấy có khỏe không, anh sẽ không yên tâm làm việc.

Hải Băng đi chậm lại rồi dừng hẳn, Lâm Phong cũng dừng bước theo cô. Ánh mắt cô đượm buồn nhìn anh:

-Trước đây, anh không quan tâm Thu Nguyệt như vậy?

Lâm Phong im lặng, một lúc sau, anh trầm giọng nói:

-Vì trước đây, Thu Nguyệt có thể tự mình sống tốt khi không có anh, nhưng bây giờ...em hiểu mà, cô ấy cần anh.
Nhìn vào đôi mắt kiên quyết của anh, trái tim Hải Băng chợt đau nhói, cô gượng cười gật đầu:

-Vâng, em hiểu_Rồi cô nói tiếp: Thôi, em đi trước đây, gặp lại anh sau.

Hải Băng quay người bước đi thật nhanh. Nếu đối diện với anh thêm một giây nữa thôi cô sẽ khóc mất, cô không muốn anh nghĩ cô là người yếu đuối. Lâm Phong đứng lặng nhìn theo bóng cô. Anh biết mình đã làm tổn thương cô, rất nhiều, nhưng anh không thể lựa chọn khác, Thu Nguyệt cần anh. Bất giác, anh thầm nói: “Hải Băng, anh xin lỗi”.

***

Buổi tối, Thu Nguyệt ngồi trên giường, chăm chú nhìn Hải Băng gọt táo.

-Ở công ty, cậu phải làm thêm công việc của mình, chắc cậu bận lắm_Thu Nguyệt áy náy nói.

Hải Băng dừng tay, nhìn bạn mỉm cười:

-Cậu đừng lo, công ty đã tuyển thêm người mới thay vị trí của cậu rồi, nên cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.

Hải Băng nhấn dao bổ đôi trái táo. Cô tỉ mỉ loại bỏ từng hạt rồi đặt lên đĩa.

-Mấy bữa nay...mình thấy cậu và anh Phong không đi cùng nhau, hai người có chuyện gì sao?

Hải Băng khựng lại vài giây, trong phút chốc, đôi mắt cô như phủ một làn sương mỏng, lạnh lẽo và u ám. Ánh mắt ấy làm Thu Nguyệt linh cảm được điều gì đó, cô đang định hỏi nhưng Hải Băng đã vui vẻ trở lại:

-Mình và anh ấy là đồng nghiệp, nên khi nào có việc cần mới gặp nhau thôi.

Dứt lời, Hải Băng vội cúi đầu xuống, nhưng Thu Nguyệt vẫn kịp nhìn thấy đôi mắt đượm buồn của cô khi nói ra câu ấy. Bởi Thu Nguyệt biết, Hải Băng yêu anh, và anh cũng dành cho cô một tình cảm đặc biệt. Hai người từ khi nào đã trở nên gần gũi thân thiết. Nhưng từ khi Thu Nguyệt nhập viện, Lâm Phong và Hải Băng đã không còn nhắc tên nhau mỗi lần nói chuyện với cô.

-Không phải như vậy đúng không? Thu Nguyệt khàn giọng nói: Là vì mình nên hai người mới trở nên như vậy.

-Cậu nói gì vậy_Hải Băng nghiêm giọng: Cậu không có lỗi gì hết. Nhiệm vụ của cậu là phải nghỉ ngơi để mau khỏi bệnh. Mình rất lo cho cậu, anh Phong cũng rất lo cho cậu...

Đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra. Hai cô gái quay đầu lại. Lâm Phong bước vào, ánh mắt anh và Hải Băng lặng lẽ giao nhau giữa khung trung. Thu Nguyệt cười nhẹ rồi cúi đầu xuống, cô không muốn nhìn thấy cảnh này. Qua giây phút ngỡ ngàng, Hải Băng bình tĩnh lại, giọng cô rất tự nhiên:

-Bây giờ anh mới xong việc ở công ty à?

-Uhm, có vài hợp đồng anh cần phải xem qua.

Nhìn anh đặt cặp lồng xuống bàn, Hải Băng tò mò hỏi:

-Anh mua gì cho Thu Nguyệt đấy?

-Không phải anh mua đâu, là gà hầm thuốc bắc mẹ anh nấu riêng cho Thu Nguyệt.

Sau đó Lâm Phong quay sang Thu Nguyệt, dịu dàng bảo:

-Em ăn luôn cho nóng nhé!

Thu Nguyệt lắc đầu, vừa xoa bụng vừa nói:

-Em mới ăn món súp của Hải Băng mang đến, giờ vẫn còn no lắm.

-Vậy anh để đây, khi nào đói em phải ăn ngay, chịu đói sẽ không tốt đâu.

Thu Nguyệt mỉm cười:

-Em biết rồi.

Lâm Phong ngồi xuống cạnh Hải Băng, nhưng giữa hai người có gì đó thật gượng gạo. Thấy vậy, Thu Nguyệt cười bảo:

-À, hai người có chuyện gì vui không, kể cho mình nghe đi.

Đề nghị của Thu Nguyệt không khó, Lâm Phong và Hải Băng thay nhau kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, hầu hết là chuyện mấy cô nàng, mấy anh chàng ở công ty. Thỉnh thoảng,cả ba cùng bật cười, căn phòng vì thế mà như rộng hơn, thoải mái hơn. Nhưng đôi khi, Thu Nguyệt thấy ánh mắt Hải Băng hướng về Lâm Phong, anh đều lảng tránh bằng cách nhìn đi nơi khác. Giữa họ dường như có rất nhiều điều muốn giấu cô. Thu Nguyệt cười buồn, cảm giác có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng. Rất lâu sau đó, không biết là bao lâu nữa, Hải Băng đưa tay xem giờ rồi đứng dậy:

-Cũng trễ rồi, mình phải về đây_Quay sang Lâm Phong, cô nói: Em về trước nhé!

-Để anh đưa em về_Lâm Phong cũng đứng dậy.

-Không cần đâu, em tự về được_Hải Băng nhìn anh, sau đó nhìn Thu Nguyệt giây lát rồi bước đi.

-Hải Băng_Thu Nguyệt gọi: Giờ khuya rồi, cậu không nên về một mình đâu_Sau đó cô quay sang Lâm Phong, nói như dặn dò: Anh đưa Hải Băng về nhà giúp em nhé, giờ em buồn ngủ rồi, nên không thể tiễn hai người được.

Thu Nguyệt dứt lời, Lâm Phong và Hải Băng lặng lẽ nhìn nhau, không biết phải nói gì.


***
Trời về đêm, nhiệt độ hạ thấp làm không khí vô cùng lạnh lẽo. Trong khuôn viên bệnh viện, Hải Băng và Lâm Phong đi song song bên nhau, ánh đèn mờ hắt bóng hai người xuống mặt đường. Giữa hai người có sự im lặng vô cùng nặng nề. Chỉ nghe thấy tiếng gió rít từng cơn lạnh giá.

-Nếu như Thu Nguyệt không thể khỏi bệnh, thì anh sẽ ở bên cô ấy...suốt đời sao? Hải Băng nhỏ giọng hỏi, như cố kìm nén nỗi hoang mang.

-Anh không biết, nhưng nếu sự thật là như vậy, thì anh sẽ ở bên cô ấy.

Hải Băng dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào anh, giọng cô run run:

-Vậy còn em thì sao?

Lâm Phong quay mặt đi nơi khác để tránh ánh mắt cô, khó nhọc nói:

-Rồi em sẽ tìm được người yêu em, chăm sóc cho em suốt cuộc đời.

Nước mắt Hải Băng lặng lẽ rơi, những giọt nước mắt lấp lánh như sao đêm, cô nghẹn ngào nói:

-Anh biết không, từ khi biết Thu Nguyệt yêu anh, cho đến khi biết cô ấy bị bệnh nan y, và biết anh thật lòng quan tâm cô ấy, em đã tự nhủ mình phải vui lên, vì có anh ở bên, cô ấy sẽ có nghị lực để chống chọi với bệnh tật. Em đã cố...cố gắng rất nhiều để quên anh, cố gắng mỉm cười để anh có thể yên tâm về em, nhưng em không làm được, em vẫn buồn, vẫn khóc, và mỗi lần nhìn thấy ánh mắt yêu thương khi anh nhìn Thu Nguyệt, tim em đều đau nhói...

-Hải Băng...

-Em biết như vậy là ích kỉ, nhưng em cũng không đủ cao thượng để xem như không có gì xảy ra. Anh bảo em phải làm sao đây?

-Hải Băng, anh xin lỗi_Giọng anh như bất lực: Anh yêu em, nhưng anh đã hứa với Thu Nguyệt sẽ không rời xa cô ấy. Xin em, hãy quên anh đi và tìm cho mình một tình yêu mới.

Hải Băng lắc đầu liên hồi. Rồi bất chợt, cô vòng tay ôm chầm lấy anh, đầu cô dựa vào ngực anh, nước mắt cô thấm vào áo anh, lạnh buốt. Giọng cô sũng nước:

-Lâm Phong, xin anh đừng bỏ mặc em.

Lâm Phong nhắm mắt lại, cố kìm nén nỗi đau trong trái tim.

Phía sau bức tường của một dãy nhà gần đó, Thu Nguyệt bịt chặt miệng để không bật ra tiếng khóc. Thế nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, mặn đắng. Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi, len lỏi vào tận sâu trái tim cô. Lời nói của anh và Hai Băng như mũi dao xuyên thủng trái tim cô, đau nhói.

“Anh Phong, nếu em phải nhập viện điều trị, anh có thể ở bên em không?”

“Anh...”

Thu Nguyệt cười buồn: “Em chỉ nói vậy thôi, anh đừng để tâm”

“Anh hứa.”

Thu Nguyệt ngây người như không tin vào tai mình.

“Anh sẽ bên cạnh em, bất cứ khi nào...em cần anh”

Và từ giây phút ấy, anh đã bên cô như lời anh hứa. Cô hạnh phúc lắm, nhưng trong giây phút này, mọi chuyện đã đi quá xa nơi mọi thứ bắt đầu.

Thu Nguyệt yêu anh, nhưng anh yêu Hải Băng và cô ấy cũng yêu anh. Một vòng xoáy tình yêu mà trong đó, không có người đúng cũng không có người sai. Tình yêu mà, đâu ai có lỗi khi dành cho người khác một trái tim và mong người ấy bên cạnh mình. Nhưng tình yêu của anh và Hải Băng là tình yêu cao thượng. Trong phút chốc, Thu Nguyệt thấy tình yêu của mình dành cho anh thật nhỏ bé. Và tình yêu ấy không xứng để anh phải hi sinh nhiều như vậy. Hạnh phúc đơn giản mà cô thầm mong ước, nào ngờ lại là lưỡi dao gây ra nỗi đau cho cả ba người. Cô không muốn anh phải đau khổ khi bắt ép mình phải bên cạnh cô. Anh xứng đáng được đến nơi anh thuộc về, một nơi có tình yêu, có người con gái có thể làm anh mỉm cười hạnh phúc và sẽ cùng anh đi đến cuối cuộc đời. Cô không muốn mình trở thành bức tường ngăn cản anh và Hải Băng đến bên nhau. Một khi đã không còn khả năng níu giữ thì đành phải buông tay, đủng không?

-Thu Nguyệt...Nữ bác sĩ vội vàng đỡ Thu Nguyệt khi thấy cô sắp ngã khụy nơi hành lang vắng người. Sau đó nữ bác sĩ dìu cô vào phòng, kéo chăn đắp cho cô rồi dặn dò:

-Cô nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung nữa.

Nữ bác sĩ đi ra gần đến cửa thì Thu Nguyệt gọi với theo, cô thều thào nói:

-Bác sĩ, tôi có thể nhờ chị một việc được không?

***
Sáng hôm sau, khi Lâm Phong đến thì thấy Thu Nguyệt đang đứng ở cửa sổ, quay lưng lại phía anh. Anh bước đến kéo rèm cửa lại làm Thu Nguyệt giật mình, cô không nghĩ anh đến thăm cô sớm như vậy.

-Em không nhớ lời bác sĩ dặn sao, đứng ở đây rất dễ bị cảm lạnh.

Thu Nguyệt tươi cười nói, nét mặt cô vô cùng rạng rỡ:

-Anh yên tâm đi, ngày mai em được xuất viện rồi đấy.

-Em nói sao? Lâm Phong như không tin vào tai mình.

-Cô ấy nói đúng rồi đấy_Nữ bác sĩ từ ngoài bước vào, trên tay cầm bộ hồ sơ dày: Sau hai tháng điều trị, cơ thể cô ấy đã có những phản ứng rất khả quan, tế bào ung thư bị đẩy lùi. Và kết quả kiểm tra ngày hôm qua cho thấy, cô ấy đã hoàn toàn bình phục.

-Thật sao?

-Đây là kết quả, anh có thể xem.

Nữ bác sĩ đưa tập hồ sơ cho anh. Gương mặt anh ngày càng rạng rỡ khi xem nó. Rồi anh xoay người, ôm chặt Thu Nguyệt trong vòng tay mình, xúc động nói:

-Tốt quá rồi, Thu Nguyệt, cuối cùng em cũng làm được rồi.

Thu Nguyệt gật đầu trong nụ cười thật tươi, dường như không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc của họ. Nhìn thấy cảnh đấy, nữ bác sĩ vội quay mặt đi, ngước mắt nhìn lên trần nhà để ngăn dòng nước mắt.

...Đêm hôm qua...

-Làm như vậy, anh ấy sẽ không cảm thấy có lỗi với tôi, sẽ không phải gượng ép bản thân quên đi người anh ấy yêu để bên cạnh tôi. Không vướng bận tôi, họ sẽ có thể quay lại bên nhau, tôi không muốn họ vì tôi mà phải đau khổ.

-Nhưng...nếu bây giờ cô chấm dứt điều trị, căn bệnh sẽ phát triển nhanh và...

-Tôi biết_Thu Nguyệt đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, giọng nhỏ nhưng kiên quyết: Chết trước hay sau thì kết quả vẫn sẽ là chết. Dù có tiếp tục điều trị tôi cũng chỉ có thể sống được thêm hai tháng, phải vậy không?

-Chuyện này...Nữ bác sĩ nghẹn lời.
-Coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của tôi, xin chị giúp tôi hoàn thành nó, có được không?

Nữ bác sĩ mím chặt môi, sau cùng đành phải gật đầu.

***
Sau khi xuất viện, Thu Nguyệt mời Hải Băng và Lâm Phong đến nhà ăn cơm. Vừa ăn, cô vừa nói:

-Hải Băng, Lâm Phong, mình có chuyện muốn nói với hai người.

Lâm Phong và Hải Băng đưa mắt nhìn Thu Nguyệt chờ đợi.
-Có lẽ...mình và mẹ sẽ sang Mỹ sinh sống.

-Vì sao? Hải Băng ngạc nhiên hỏi.
-Hôm trước, một người bạn thân của mẹ mình đã gọi cho mẹ mình và bảo, bên đấy có một khu nghỉ dưỡng rất tuyệt, rất thích hợp cho những người mới xuất viện như mình. Hơn nữa, bác ấy còn bảo, ở bên đấy có một công ty đang tuyển nhân viên đúng với lĩnh vực của mình, nên mình muốn thử sức.

-Cậu không gạt mình đấy chứ?
-Không tin cậu có thể hỏi mẹ mình.

Không đợi Hải Băng hỏi, mẹ cô đã gật đầu đồng ý với ý kiến của con, mặc cho nỗi đau của người làm mẹ đang dày xéo. Lâm Phong nãy giờ yên lặng, nhưng rồi anh hỏi:

-Vậy khi nào em đi?

-Khi nào hoàn tất thủ tục xuất cảnh, em và mẹ sẽ đi, có lẽ là hai ngày nữa.

Thu Nguyệt dứt lời, không khí trong căn phòng như chùng xuống. Cổ họng ai cũng nghẹn lại, không biết phải nói gì.


***

Hôm ấy, tiết trời lạnh và trên cao, những đám mây bàng bạc lặng lẽ trôi. Thu Nguyệt đứng cạnh Hải Băng, nhìn bóng lưng Lâm Phong đang loay hoay giúp mẹ cô xếp vali vào cốp xe mà trái tim cô thắt lại, tê tái. Cô nắm chặt bàn tay, cố gắng chống chọi với những cơn chóng mặt, khó thở đang ập tới. Sắc mặt cô vô cùng nhợt nhạt. Cô mím chặt môi, dằn lòng tự nhủ: "Thu Nguyệt, cố lên, vì anh, vì Hải Băng, mày nhất định sẽ chịu được mà". Sắp xếp đồ đạc xong, mẹ Thu Nguyệt nói:

-Thu Nguyệt, đi thôi con, sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi.

Mẹ cô lên xe trước, còn cô vẫn nán lại. Đứng đối diện với Lâm Phong và Hải Băng, Thu Nguyệt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tươi cười nói:

-Mình sắp phải đi rồi, hai người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Và..._Thu Nguyệt cầm tay Lâm Phong và Hải Băng lên rồi đặt vào nhau: Và hai người cũng phải sống thật hạnh phúc.

Thu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong:

-Anh Phong, em chỉ có một người bạn thân là Hải Băng thôi, anh giúp em chăm sóc cô ấy nhé! Cả cậu nữa_Thu Nguyệt quay sang Hải Băng: Cũng phải quan tâm, lo lắng cho anh Phong đấy.

-Thu Nguyệt...Hải Băng vòng tay ôm bạn, mặc cho nước mắt không ngừng rơi. Một lúc sau, cô buông Thu Nguyệt ra, nghẹn ngào nói:

-Cậu cũng phải sống thật tốt, phải thường xuyên gọi điện cho mình.

Thu Nguyệt mỉm cười gật đầu:

-Ok. Thôi mình đi đây, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất.

Thu Nguyệt định quay đi, nhưng một giọng nói trầm ấm vang lên giữ cô lại. Lâm Phong vòng tay ôm cô vào lòng. Cái ôm nhẹ nhàng, đơn giản như một cái ôm từ biệt. Vậy mà vẫn làm trái tim cô len lỏi cảm giác ấm áp. Buông Thu Nguyệt ra, Lâm Phong nói:

-Thu Nguyệt, bảo trọng nhé!

-Vâng, anh cũng vậy.

Thu Nguyệt mở cửa ngồi vào xe, chiếc taxi từ từ chuyển bánh. Cô nhìn thấy trong gương chiếu hậu hình ảnh Lâm Phong và Hải Băng cầm tay nhau. Lâm Phong đưa tay lau những giọt nước mắt đọng lại trên gương mặt Hải Băng. Hình ảnh ấy ngày một nhỏ dần, nhưng Thu Nguyệt vẫn như thấy rõ ánh mắt yêu thương và nụ cười nồng ấm khi anh nhìn Hải Băng. Bất giác, Thu Nguyệt cũng mỉm cười, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Mặc cho nước mắt đã không kìm được nữa mà lăn dài. Cơn chóng mặt ập tới làm Thu Nguyệt choáng váng, mất hết sức lực, phải gắng gượng trong một thời gian quá dài, cô thực sự không chịu nổi nữa. Mẹ cô vòng tay ôm cô vào lòng như sợ cô biến mất. Nằm trong vòng tay mẹ, cô thều thào nói:

-Cảm ơn mẹ vì đã giúp con giữ bí mật này. Giờ đây, con thấy hạnh phúc lắm. Vì anh ấy đã có thể đến nơi anh ấy thuộc về, sẽ không phải vì con mà quên đi hạnh phúc của chính mình. Như vậy con có thể yên tâm nhắm mắt rồi.

Mẹ cô bật khóc, lòng bà đau như cắt:

-Ôi...đứa con gái tội nghiệp của tôi. Con yên tâm đi, ở bên Mỹ có một bác sĩ có thể chữa được căn bệnh của con, nhất định con sẽ khỏi bệnh, ráng lên con nhé, vì mẹ, con đừng chết, con nhé!

Nước mắt rơi trên gương mặt tiều tụy của bà. Ở trước vô lăng, người tài xế cũng không kìm được xúc động. Thu Nguyệt nhắm mắt lại, ép nước mắt chảy ra. Trong cơn mê, cô như nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh, như nhìn thấy nụ cười nồng ấm của anh ngày đầu quen biết. Nhưng rồi tất cả hóa thành màu đen vô vọng.

Chiếc xe khuất bóng dưới con dốc cao, cơn mưa phùn lạnh lẽo một màu trắng xóa. Dường như đông đã về.


Read more…

Thương anh, em cất trong tim này

7:15 AM |
Đâu có khó khăn để thốt ra khỏi đầu môi 3 từ: “Em yêu anh”. Em làm được điều đó chứ.

Ở thời đại này, một cô gái đến trước mặt người đàn ông và thẳng thắn nói rằng: “Em thích anh” là chuyện đâu còn hiếm. Ai cũng có quyền được yêu và nói lên tình yêu đó, đâu cần phải là nam hay nữ. Nhưng kể từ khi em biết mình yêu anh, em đã hiểu tình yêu này sẽ mãi trong câm lặng. Em yêu anh nhưng đành để đó.

Điều em sợ không phải là vì anh không đáp lại tình cảm của em mà em sợ sẽ mất rất nhiều khi em nói ra điều đó. Nếu chỉ để anh biết rằng em yêu anh nhưng kết cục em không có được tình yêu đó mà lại mất đi thứ tình cảm thiêng liêng bao năm qua em và anh đã có. Là em tự ý bước qua ranh giới của tình bạn để yêu anh. Em tự ấp ôm mối tình không tưởng đó nên em chấp nhận giữ mãi nó cho riêng mình.


Em tự ấp ôm mối tình không tưởng đó nên em chấp nhận giữ mãi nó cho riêng mình. (Ảnh minh họa)

Em như cô gái nhỏ u mê, lạc với thế giới đầy mê hoặc của anh. Em choáng ngợp trước tâm hồn, con người, cách sống và cả những yêu thương vô định của anh. Nhưng rồi em bị kéo tụt ra khỏi giấc mơ cổ tích ấy. Em hiểu mình vừa đặt chân đến một thế giới không dành cho mình. Em chỉ nên đứng từ xa nhìn ngắm nó chứ không nên bước vào để làm đảo lộn mọi thứ.

Em và anh đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Có lẽ đủ lâu để anh luôn coi em là người thân thiết nhất, để anh có thể tâm sự mọi chuyện vui buồn. Vì thế mà em có cơ hội để hiểu anh hơn. Càng hiểu thì em lại càng thêm yêu người đàn ông không bao giờ em có thể chạm tay tới. Có đôi lúc em mâu thuẫn vô cùng. Em ước giá mà anh đừng thân thiết, anh đừng tìm em mỗi khi anh vui buồn thì có lẽ em sẽ quên anh nhanh thôi. Sao anh không lạnh lùng để trái tim non nớt và bé bỏng của em không ấp ôm những điều thầm kín? Nhưng rồi em lại sợ, nếu có ngày anh như vậy, em sợ sẽ không thể nào chịu nổi.

Em đã quen rồi với việc được bên anh trong những phút giây anh cần có người bên cạnh nhất. Dù em làm điều đó để đêm về tự mình ôm những nỗi buồn không thể tỏ bày. Anh sẽ không bao giờ hiểu được có một người yêu anh nhiều đến thế nào. Người khác có thể cho rằng em hèn nhát khi không dám nói lên tình yêu của mình. Họ có thể nghĩ em sợ sự thất bại. Nhưng không phải là như vậy. Đôi khi trong tình yêu, không nói không phải vì không đủ can đảm mà vì muốn giữ cho nhau sự thoải mái nhất khi đối diện. Em biết trước tình anh em, bè bạn của anh dành cho em mãi mãi không thể nào biến thành tình yêu được nên em giữ kín tình cảm này cho riêng mình, để chúng ta không phải gượng gạo khi nhìn vào mắt nhau.


Em biết trước tình anh em, bè bạn của anh dành cho em mãi mãi không thể nào biến thành tình yêu được nên em giữ kín tình cảm này cho riêng mình, để chúng ta không phải gượng gạo khi nhìn vào mắt nhau. (Ảnh minh họa)

Nếu như em đã biết đoạn kết của một câu chuyện thì em cần gì phải cố gắng thay đổi. Khi ấy, anh sẽ nhìn em đầy tội lỗi vì lỡ làm em bị tổn thương do không thể đáp lại tình yêu của em. Khi ấy em sẽ bỗng dưng trở thành một cô bé đáng thương với mối tình đơn phương bị phanh phui mà người ấy thì chỉ thương chứ không yêu lại. Thật khó khăn và đáng tiếc cho một tình cảm đẹp nếu nó rơi vào tình trạng như vậy chỉ vì em nói 3 tiếng: “Em yêu anh”.

Vì thế, em thương anh nên đành để đó. Tình yêu là cho đi mà không cần nhận lại, mà ta muốn quên đi cũng không phải là điều dễ dàng. Em sẽ giữ kín nó cho riêng mình, cho đến một ngày nào đó, tình yêu ấy ra đi, em lại nói cười hồn nhiên bên anh, như một cô em gái…


Read more…

Tạm biệt anh, người yêu, giờ đã cũ...

9:52 AM |
Gửi anh, người yêu cũ...

Người em đã từng yêu và yêu rất nhiều, người mà em luôn nhớ, luôn mong, luôn đợi. Người dạy em biết thế nào là yêu, người mang cho em biết bao buồn vui trong cảm xúc và bao lần khiến giọt nước mắt em rơi và giờ đây, mình lạc nhau mất rồi...

Mất bao lâu có thể quên một người đã từng là tất cả?

Em biết rằng anh không còn yêu em, thời gian qua tình cảm anh dành cho em chỉ còn gói gọn trong hai chữ " thương hại ". Em biết điều đó, em biết chúng ta không thể cứu vãn thêm được nữa vì nó đã đi quá xa rồi, nhưng hình như quên anh thì quá khó, em không làm được.

Em bắt đầu trách anh...

Trách anh không nói cho em sớm hơn, thà anh nói anh đã hết yêu em rồi thì giờ đây em không phải đau như thế. Em chợt nhận ra tháng ngày qua em sống trong thứ tình cảm không còn được gọi là tình yêu trọn vẹn, em không còn biết đâu là thật đâu là giả nữa... Thà anh nói anh hết yêu em thì có khi em đã có thể quên anh dễ dàng hơn.

Em không quên được anh, những kỉ niệm giữa anh và em, em không quên được những ngày mình cùng nhau lang thang dọc con phố Hà Nội chỉ để được dựa vào lưng anh mà luyên thuyên kể chuyện.

Em không thể quên được những lần mình cùng hứa sẽ chỉ yêu một người, dù có thế nào cũng cố gắng chấp nhận, thông cảm cho nhau và vượt qua. Nhưng bây giờ, lời hứa đấy cũng chỉ còn lại quá khứ, anh cũng rời bỏ em và đi...


Nhìn lại con đường từ nhà đến trường, con đường quen thuộc của chúng ta ngày ấy, dù nắng hay mưa, mùa đông hay mùa hạ, dù con đường có dốc và xa mấy thì cũng không thể tách em và anh. Nhưng giờ đây, vẫn trên con đường ấy chỉ còn lại mình em...

Và dường như cuộc sống của em nơi nào cũng có anh mất rồi.

Bỗng dưng, em thấy ghét Hà Nội, cuộc sống thay đổi khiến con người cũng đổi thay. Vì mình không còn hiểu nhau nữa nên hết yêu, hay vì hết yêu nên anh và em không thể thông cảm cho nhau được nữa...

Em không muốn khóc, càng không muốn khóc trước mặt anh. Em sợ cái cảm giác thương hại anh dành cho em. Làm sao anh hiểu được tâm trạng của một người con gái đã yêu anh rất nhiều khi anh rời bỏ cô ấy đi, làm sao anh có thể hiểu được cái cảm giác của người con gái trong đêm khi đã chấp nhận tất cả tính cách,con người anh thì khi đó anh lại nói lời buông tay, làm sao anh có thể hiểu em đau thế nào khi trong mơ em thấy ánh mắt lạnh lùng của anh dành cho em như người lạ. Làm sao... làm sao anh có thể hiểu được đây, làm sao anh có thể hiểu cho em tất cả, em chỉ muốn chúng ta hãy thông cảm, thành thật với nhau để giữ mãi tình yêu này, còn anh thì... Có khó không anh khi anh không cho em một lời giải thích, mỗi lần hờn giỗi anh nói em hãy nhìn lại những kỉ niệm giữa chúng ta mà bỏ qua, vậy mà giờ đây anh chẳng còn mảy may đến nó...

Thà em không chấp nhận được con người mới của anh, thì anh cứ bỏ em đi, em sẽ không trách móc và em sẽ không đau như thế này.

Ai chẳng có lúc mơ mộng, ai chẳng mong có những phép màu trong cuộc sống, ai chẳng có những lúc mong rằng khi người yêu rời bỏ mình chỉ là mơ. Em đã hi vọng, hi vọng rất nhiều, hi vọng mong anh quay lại, hi vọng rằng do cuộc sống quá bận bịu mà khiến anh nhầm lẫn cảm xúc... nhưng hi vọng càng nhiều thì lại càng đau. Càng cố thì càng gục, đi thì lại càng ngã, anh chẳng còn để tâm đến lời em nói và bóng hình anh thì cứ mãi luẩn quẩn trong trí óc em.

Nhưng anh biết không, em buồn em khóc nhưng em không cần ai thương hại, đặc biệt là anh. Chỉ là do em không thoát khỏi được lưới u sầu, vây bủa xung quanh và giờ đây em không mong tình, mong yêu, mong thương và mong những tháng ngày cũ mà em chỉ mong dòng nước mắt đừng mãi tiếp tục ê chề ngày này qua ngày khác, xé nát trái tim em.

Giờ em đã biết rằng quên một người khó đến nhường nào vì em đâu có kiểm soát được suy nghĩ, trái tim và những kỉ niệm của chúng ta. Nhưng em hiểu rằng, anh đã hết yêu em rồi và mỗi người ai cũng phải trải qua những mất mát trong cuộc sống này mà thôi. Đã đến lúc em phải trả lại mọi thứ về vị trí ban đầu, những thứ không thực sự dành cho em...

Em sẽ cố gắng sống tốt, sống một cuộc sống không còn anh và anh sẽ không phải nhìn thấy em khóc nữa. Và em sẽ không cố gắng quên anh nữa, yêu vẫn yêu, nhớ thì vẫn nhớ cứ để mọi thứ tự nhiên rồi thời gian sẽ làm nó phôi phai. Mọi thứ sẽ nguôi ngoai dần, dù không thể quên nhưng chắc chắn chẳng còn sâu nữa.

Em sẽ đi tìm niềm vui mới, sẽ không hối hận vì sống hết mình cho tình yêu này vì tất cả những gì em có thể làm em đã làm hết rồi.

Em sẽ bắt đầu một hành trình mới và em vẫn tin rằng ở đâu đó trong cuộc sống này vẫn tồn tại thứ tình yêu gọi là mãi mãi, chỉ là người cùng em làm nên tình yêu đấy không phải là anh.

Tạm biệt anh, người yêu cũ.

Read more…

Yêu, hận và sẽ lại yêu...!

9:47 AM |
Yêu!

Em không biết ước lượng thế nào thì gọi là yêu nhiều và thế nào là ít J Chính vì thế khi mình bên nhau, em cũng không hề có quan niệm về việc ai yêu ai nhiều hơn. Chỉ biết rằng một khi đã yêu ai đó thật lòng thì trái tim em chỉ luôn hướng về người đó. Và tình yêu cũng thật kì lạ, nó đã khiến 1 đứa con gái cứng đầu như em thay đổi từng ngày để làm hài lòng anh - người em yêu.



Anh nói anh thích con gái tóc dài để mỗi khi bên cạnh em, anh được chạm nhẹ, luồn tay vào từng lọn tóc mềm mại. Em chun mũi lại,nhưng tóc em lúc ấy ngắn cũn, vậy là e đã tự nhủ quyết tâm sẽ nuôi dài thật dài. Anh cười toét thích thú. Anh nói anh thích con gái mặc váy nhìn hiền mà xinh lắm. Thế là từ một đứa chả bao giờ động đến váy vó như em cũng bắt đầu lên mạng search ngó nghiêng váy vóc các kiểu. Anh nói anh không muốn em đi guốc cao vì dễ bị đau chân, anh chỉ thích em đi giày bệt cho năng động mà vẫn đáng yêu. Em lè lưỡi cười khì, thấy cũng hợp lí và thay đổi dần gu chọn giày dép của mình...Chung quy lại thì những thứ anh thích đều trái ngược với những gì em đang có ở hiện tại. Em không muốn thay đổi hoàn toàn mọi thứ cũng như sở thích của riêng mình chỉ vì anh nói thích. Em cho rằng tình yêu của 2 người cũng như 2 viên nam châm trái chiều mới hút nhau. Và em vẫn bướng bỉnh giữ lại những thứ đã thuộc về bản chất cho riêng mình, chỉ là em biết cách cân bằng giữa anh với thói quen hàng ngày mà thôi.
Hận!

Nhưng rồi vào 1 ngày, em biết được rằng anh cũng đi nói với một người con gái khác y hệt như những gì anh đã nói với em. Như một bản nhạc được chơi đi chơi lại nhiều lần một cách chuyên nghiệp nhưng sáo rỗng, vô hồn. Và tất nhiên người con gái đó vì tin tưởng vào tình yêu nơi anh lại tiếp tục lặp lại những thay đổi mạnh mẽ mà em đã từng làm. Em đã chứng kiến điều ấy. Vậy là nhờ có anh, một cô gái - bản sao của em đã được ra đời. Dù vậy, nhưng có vẻ anh vẫn vô cùng hứng thú với điều "mới mẻ" đó và anh đã chọn cô ấy.


Em đã thực sự quá shock và bàng hoàng khi nghe anh thú nhận tất cả. Cảm xúc lúc đó thật khó mà diễn tả hết được thành lời. nó đan xen một cách đau đớn. Có vị đắng của sự phũ phàng, có vị cay của sự bất lực, có vị chát của sự thương hại,...tất cả hòa cùng với vị mặn của những giọt nước mắt lăn dài trên má. Em nghe rõ nhịp đập hối hả của trái tim trong lồng ngực mình. Nó đang tìm cách trốn chạy hiện thực. Tự dối lòng giá như mình không nghe, không biết gì cả. Tự nhủ rằng đó chỉ là 1 cơn ác mộng rồi nó sẽ qua thôi. Nhưng rồi em đã thức trắng nguyên đêm hôm ấy. Và dĩ nhiên, điều đáng buồn là em đã không thể quên được bất kì 1 chi tiết nào về câu chuyện đầy kịch tính đêm qua. Em tạm đặt tên cho nó là "Câu chuyện thú nhận của mối tình đầu". Em mất đi lí trí, ngự trị trong đầu em lúc đó chỉ toàn là những câu hỏi dày vò bản thân mà không thể tìm được câu trả lời. Cuối cùng em chọn cách nhấc điện thoại lên gọi cho anh.1 cuộc, 2 cuộc, 3 cuộc,...rồi 10 cuộc...anh không nhấc máy, e vẫn kiên nhẫn. Nước mắt em lại rơi, trái tim đau thắt lại. Hết rồi, vậy là hết thật rồi. Kể từ giây phút đó... em hận anh!


Việc đầu tiên em làm là xóa sạch tin nhắn và hình ảnh của 2 đứa mình trong điện thoại, chặn FB, xóa đi những dòng status yêu thương, dọn hết đống quà tặng của anh vào 1 góc tủ. Em cắt đứt liên lạc để tự bản thân mình có thể cân bằng được cảm xúc với cuộc sống hiện tại. Chọn cách lao đầu vào công việc để rút ngắn thời gian rảnh, quan tâm nhiều hơn đến người thân và gia đình. Hơn thế nữa, em thả mình vào các cuộc vui bất tận cùng bạn bè để không cảm thấy cô độc. Em bắt đầu học cách kẻ mắt, tô son đậm hơn để khiến mình trở nên tự tin trước mọi ánh mắt. Học cách dùng phấn trang điểm giấu đi 2 quầng mắt thâm lại vì bao đêm thức trắng.Em làm tất cả để chứng minh cho anh thấy rằng em xinh đẹp hơn gấp vạn lần cô gái mà anh đang theo đuổi. Trước đây, em thờ ơ với đống tin nhắn tán tỉnh của đám con trai, còn bây giờ em mỉm cười với tất cả, trả lời tin nhắn nhưng không hề đong đưa. Vì đơn giản em chỉ muốn có thêm bạn, muốn có người để nói chuyện, tâm sự, giúp em quên đi nỗi ám ảnh vào mỗi đêm, cứ nắm chặt điện thoại trong tay chờ đợi tin nhắn của anh với một bên gối ướt đẫm. Mất hoàn toàn niềm tin vào tình yêu nên em đã quyết sẽ không nhận lời bất kì 1 chàng trai nào. Quãng thời gian ấy với em khó khăn lắm vì đôi khi cuộc sống không mỉm cười với em. Chỉ là vô tình, khi một người nào đó nhắc đến tên anh cũng đủ làm em bật khóc hay đơn giản thấy bóng ai đó ngang qua mặc chiếc áo giống anh, dáng người hao hao anh, em lại ngoái đầu nhìn theo không chớp mắt. Để rồi khi giật mình tỉnh lại, em trách mình thật ngốc nghếch khi cứ bướng bỉnh đắm chìm mãi trong quá khứ, chưa 1 giây 1 phút nào nguôi ngoai những suy nghĩ về anh.
Bời vì còn hận tức là vẫn còn yêu!

Thời gian qua đi em nhận ra rằng em đã làm đủ mọi cách mà vẫn không thể nào quên được dù chỉ là 1 góc nhỏ về anh. Vậy nếu như không thể quên thì tại sao lại không thử học cách tập sống chung với nó?



Em bắt đầu thấy cuộc sống của mình dễ chịu hơn khi vẫn được ngắm nhìn những món quà đáng yêu anh tặng trên bàn học, những con thú bông mà em luôn ôm ngủ, chiếc chuông gió treo ngoài hiên cửa,.. Mỗi ngày em vẫn nhìn vào chúng và nghĩ về anh, nghĩ về những kỉ niệm và nhoẻn miệng cười. Em khóc nhiều quá rồi, khóc đến nỗi cạn cả nước mắt, đến nỗi cảm xúc trong em cũng đã dần chai sạn. Mỗi đêm trước khi nhắm mắt lại em vẫn nghĩ về anh nhưng thật kì lạ, giờ đây em chỉ nghĩ về những gì vui và tốt đẹp nhất mà chúng ta từng có rồi lại mỉm cười. Giờ đây em chỉ dùng son, không muốn tô vẽ quá nhiều thứ lên mặt mình nữa vì nó khiến em trông quá sắc sảo. Em đã đeo cái mặt nạ ấy quá lâu rồi, đến lúc phải gỡ bỏ mà sống thật với bản thân thôi. Em muốn mình thật tự nhiên và rạng rỡ khi không may có tình cờ gặp lại anh trên phố. Như vậy, liệu có phải em đã dần dần thích ứng với cuộc sống không có anh?
Cảm ơn anh – mối tình đầu của em...

Cảm ơn vì đã đến bên em và cho em biết thế nào là yêu và được yêu, cho em biết thế nào là hạnh phúc

Cảm ơn vì đã cho em nếm hương vị của nụ hôn đầu ngọt ngào và khó quên, những cái ôm nồng nàn say đắm, những cái nắm tay siết chặt, ấm áp


Cảm ơn vì đã lạnh nhạt để em biết anh đã thay đổi và em không còn gì để vương vấn khi quay lưng bước đi. Em không muốn phải giành giật và tự biến mình thành 1 sự lựa chọn của ai đó, em muốn mình phải là cái đích mà họ hướng đến.

Cảm ơn vì đã dạy cho em bài học về sự tin tưởng. Không nên đặt niềm tin vào ai đó quá nhiều bởi hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Yêu hết lòng nhưng vẫn nên để ra cho mình 1 con đường, nhỏ thôi nhưng đủ để ta có thể quay đầu.

Cảm ơn vì đã giúp em nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng toàn 1 màu hồng. Có hạnh phúc thì ắt sẽ phải có đau thương. Vấp ngã 1 lần rồi đứng lên mạnh mẽ hơn, gạt hết nước mắt yếu đuối mà thay vào đó là 1 nụ cười rạng rỡ tự tin bắt đầu 1 cuộc hành trình mới.

Cảm ơn vì đã để em lại 1 mình, để em biết mình còn nhiều thứ cần phải quan tâm và vun đắp. Trong thời gian mải mê chạy theo những cảm xúc mãnh liệt của con tim lấn át hết lí trí, em đã bỏ quên lại phía sau bạn bè và gia đình – những người đã, đang và sẽ luôn bên em ngay cả khi có hay không có anh. Em sẽ dùng thời gian này của mình để bù đắp cho họ. Em đặt ra cho mình rất nhiều mục tiêu phía trước và sẽ tập trung cố gắng để đạt được nó.

Và cuối cùng, cảm ơn vì đã từng yêu em thật lòng. Em tin, đến 1 ngày nào đó, em sẽ lại yêu và tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Chỉ là...chắc...sẽ còn rất lâu nữa...Kí ức nơi anh... ngủ yên nhé...!

truyen ngan hay nhat
Read more…

Yêu đơn phương người cũ, có buồn không?

6:50 PM |
Yêu đơn phương người cũ là thế, chính là yêu một người đã từng yêu ta. Là yêu tiếp chuyện tình chỉ còn lại một người lạc đường, nhầm ngõ. Là đi tiếp đoạn đường vốn đã dành cho cả hai…
Thực ra, thứ tình đơn phương đau khổ nhất không phải là mối tình âm thầm chỉ biết giữ trong lòng không một lần dám mở lời, mà đó là thứ tình cảm vừa có vị mặn nồng của những ngày được sát cạnh, vừa có vị đắng chát của cái ngày phải buông bỏ người mà mình yêu – là mối tình mình không có quyền tự kết thúc – đơn phương với nỗi nhớ cũ mèm.

Cứ yêu người mãi thế, có buồn lắm không?

Cảm giác “đã từng”, bao giờ cũng tuyệt vọng hơn gấp ngàn lần cảm giác “chưa một lần được có”. Bởi thứ dằn vặt, giằng xé nhất sau một cuộc tình đều bắt nguồn từ những tiếc nuối về ngày đã qua.

Cảm giác đánh rơi những thứ mình ngỡ đã nắm chặt trong tay, cảm giác xót xa cho những điều đã từng là sâu nặng…

Cảm giác đưa tay chơi vơi để níu lấy những điều không thể một lần với tới, cảm giác quay lưng với hiện tại chỉ để tìm mãi những thứ ở phía bên kia chiếc đồng hồ…


Cảm giác nhung nhớ một hình dung đã từng được ôm trọn trong bờ vai, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ ra ngày xưa chỉ còn là mảnh ghép mơ hồ không thuộc về mình nữa…

Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu…

Yêu đơn phương người cũ là thế, chính là yêu một người đã từng yêu ta. Là yêu tiếp chuyện tình chỉ còn lại một người lạc đường, nhầm ngõ. Là đi tiếp đoạn đường vốn đã dành cho cả hai…

Cách duy nhất để kết thúc một mối tình đơn phương là tỏ tình. Còn cách duy nhất để ngừng đơn phương người cũ, chính là lãng quên.

Nghĩa là ngày xưa đó, tình yêu đó, nỗi buồn đó phải gấp nhỏ lại, cất kín đi và đừng bao giờ tự mình tìm lại nữa. Nghĩa là học lấy thói quen đừng bất chợt nhói lòng vì những điều đã cũ, đừng giật mình về những thứ đã từng có trong tay.

Nghĩa là bình thản để đối diện với những điều dễ mủi lòng và gợi nhắc đến ngày xưa. Nghĩa là vương vấn ít thôi vì ngày tháng còn dài chưa biết ai sẽ đợi ai ở đoạn đường phía trước. Nghĩa là những thứ đã qua cứ bình yên để nó theo thời gian mà trôi mất.

Yêu một người không yêu mình nữa thực ra cũng chỉ là một dạng cố chấp đến đau lòng mà thôi.


Read more…

Tôi Đã Sa Ngã Như Thế Nào

6:44 PM |
Cũng như bao bạn trẻ khác, bước vào cảnh cửa đại học, tôi cũng ấp ủ những ước mơ, hoài bão của mình, nhưng cuộc sống thật chẳng giống cuộc đời, không màu hồng, và rất khắc nghiệt. Tôi đã sa ngã, đã không còn giữ được bản tâm của chính mình. Tựa như mọi người vẫn thường nói vậy, có lẽ là “bản chất tốt nhưng dòng đời xô đẩy”. Đôi lời tâm sự ở đây, tôi xin gửi tặng tới tất cả những bạn trẻ với hi vọng có thể giúp các bạn tìm được cho mình một lựa chọn đúng đắn trong con đường phía trước. Hơn hết, với bản thân tôi thì đây là một cơ hội để tôi được nói ra tất cả những bế tắc, bức bối trong lòng mình.


Tôi Đã Sa Ngã Như Thế Nào?
Vâng, trước khi trở nên như bây giờ, tôi vẫn thường tự hào với mẹ và người yêu rằng dù có thể tôi không tài giỏi, nhưng tôi là một chàng trai không tệ. Tôi không hút thuốc, không uống rượu, không cờ bạc lô đề và cũng không gái gú linh tinh. Khi mà bên tai tôi vẫn văng vẳng những lời nói của mẹ, mỗi khi kể về ai đó quanh tôi vì nghiện hút, cờ bạc mà nợ nần, trộm cắp, gây ra bao chuyện thương tâm. Tôi cũng tự nhủ rằng mình không thể như vậy, càng không hiểu những tệ nạn đó có gì hay ho mà người ta cứ đâm đầu vào.
Khi lên đại học, được sống tự do, không có bố mẹ quản lý, tôi vô cùng thích thú. Năm thứ nhất qua đi, tôi dành phần lớn thời gian để tham gia công tác đoàn, sinh viên tình nguyện và đi làm thêm. Mọi thứ đều khá ổn, khi nhắc đến tôi, dù không hợp tính, nhưng bố vẫn có chút gì đó tự hào. Vì có một cậu con trai cầu tiến, ngoan ngoãn.
Chỉ là tôi không mấy chú tâm vào học tập, bởi ngôi trường tôi theo học, là nguyện vọng 2. Chắc hẳn mọi người hiểu ý nghĩa của điều đó chứ? Đúng vậy, tôi không hề thích ngành nghề, cũng như ngôi trường tôi đang học. Tất cả chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ, vì không muốn phải ở quê ôn thi lại.
Đầu năm học thứ 2, tôi đã đăng ký thi lại đại học, với biết bao hy vọng, sẽ được như ý nguyện, vào một ngôi trường ở nội thành. Nhưng đáng tiếc, vì không ôn luyện chăm chỉ, kết quả thi lần này của tôi còn tệ hơn lần trước. Tuy vậy, tôi vẫn xin nghỉ hết mọi hoạt động, và quyết tâm rời khỏi ngôi trường mà tôi không có cảm tình này. Để lại nguyện vọng 2 vào một trường dân lập, có ngành học mà tôi yêu thích. Tất nhiên lần này tôi đã trúng tuyển, và dù không muốn bố mẹ tôi vẫn đồng ý cho tôi theo học. Chỉ là sau một cuộc nói chuyện với cậu, người mà tôi kính trọng nhất, tôi đã thuận theo mọi người trở về trường tiếp tục học tập. Nhưng với kết quả học tập bết bát của năm thứ nhất, và cảm giác khó chịu trong lòng, tôi đi học mà chỉ như một thủ tục bắt buộc, kiểu như cố gắng để ra trường cho xong vậy.

Rồi bi kịch đã tới với tôi, bắt đầu những ngày tháng mà tôi muốn quên đi nhất trong cuộc đời này. Học tập không chuyên cần, tôi dành khá nhiều thời gian cho việc làm thêm. Nhưng vì nhút nhát, năng lực không đủ, nên dù cố gắng thì những công việc mà tôi làm đều thất bại, đổ vỡ, và bị bố mẹ phản đối kịch liệt.
Quá chán nản, trở về phòng tôi vùi đầu vào đọc truyện, muốn quên đi ngày tháng. Tới mức ngay cả người yêu của mình tôi cũng không mấy quan tâm. Cho tới một ngày hai đứa cãi nhau, chia tay, tôi mới biết được cô ấy đã có tình cảm với người khác. Vâng, người con gái mà tôi vẫn luôn tự hào, và yêu thương đã thay đổi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù ban đầu cô ấy đã đồng ý sẽ quay lại. Nhưng tới đầu năm thứ 3, khi mà bản thân tôi đã có những hành động ấu trĩ, trẻ con, khiến cô ấy mệt mỏi, chán nản, thì cuộc tình của chúng tôi đã không sao hàn gắn lại được nữa.
Học tập bết bát, thất bại trong công việc, và ngay cả người con gái mình yêu thương nhất cũng bỏ đi. Tôi buồn chán, đau khổ, suốt mấy tháng trời, tôi như phát điên, vứt bỏ hết thảy cái gọi là sĩ diện để níu kéo. Nhưng cách xử sự của tôi là đi ngược lại với suy nghĩ, sự ghen tuông khiến tôi càng cố gắng, lai càng đẩy hai đứa cách xa nhau hơn. Cuối cùng tôi đã mệt mỏi, đã chấp nhận sự thật. Tôi tự lừa dối bản thân rằng tôi không còn yêu người đó nữa. Tôi chơi bời cờ bạc suốt ngày đêm, và hoàn toàn bỏ bê học tập. Để xoa dịu vết thương trong lòng, tôi tìm đến những cô gái khác để tán tỉnh, yêu đương, nhưng tất cả đều sớm đi đến kết thúc. Làm tổn thương những cô gái khác không khiến tôi vui vẻ, nhưng đã cho tôi một trái tim chai xạn với chuyện tình cảm. Tình yêu đến tôi không mong đợi chi, tình yêu đi tôi không hề nuối tiếc…
Cờ bạc nhiều, rồi, tôi đâm ra nợ nần, cắm thẻ. Ngay cả tiền học đều dùng hết vào vui chơi, đến ngày nộp học phí thì lại vay mượn. Thiếu tiền, tôi lại lao vào lô đề, từ chơi nhỏ tới chơi lớn. Cứ thế cho tới ngày hôm nay tôi chợt nhận ra mình đã mang trên người số nợ khổng lồ. Nhưng tôi không dám cũng chẳng thể kể với ai hết. Vì dù đã khánh kiệt, tôi cũng không muốn để bố mẹ biết, bên ngoài gây họa thế nào, cũng không được họa tới người thân. Đó là một quan điểm sống mà tôi luôn tuân thủ.
Sai lầm, đã sai lại càng sai thêm, hết thảy đã khiến tôi sa ngã hoàn toàn. Giờ đây, tôi vô cùng hối hận, muốn làm lại từ đầu. Nhưng hàng tháng trả tiền lãi, rồi số nợ cứ không ngừng tăng lên khiến tôi như một bệnh nhân ung thư, phải hóa trị liên tục để duy trì sự sống. Chỉ là cuộc sống ấy bế tắc, bức bối, và mệt mỏi tới mức phát điên. Lúc này cũng không có người con gái nào ở bên cạnh tôi nữa, nhiều lúc chỉ muốn được ôm ai đó mà khóc lên, nhưng hết thảy đều không thể.
Ngày hôm nay khi ngồi viết những dòng tâm sự này thì tôi đang bị ốm, có lẽ là vì suy nghĩ quá nhiều. Muốn thoát ra khỏi bế tắc mà không được. Mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn khiến nhiều lúc tôi muốn buông xuôi, muốn mình không còn tồn tại nữa.
Nhưng trốn tránh là hèn nhát, và gia đình tôi sẽ ra sao nếu tôi làm vậy, hậu quả thật không sao tưởng tượng hết được. Vì thế tôi chỉ có thể tiếp tục, không ngừng cố gắng suy nghĩ, tìm cách để thoát ra.
Tôi không biết những người chơi cờ bạc, lô đề suy nghĩ ra sao? Nhưng với tôi lúc này tôi thật sự chán ghét chúng. Nếu có thể tôi nguyện từ bỏ, không bao giờ đụng đến nữa. Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu có thể có việc làm, có một cuộc sống yên bình, ai sẽ lại nguyện phá hỏng mọi thứ để lao đầu vào những thứ tệ nạn đáng nguyền rủa như thế?
Các bạn à, ai cũng sẽ có những sai lầm, thất bại trong cuộc sống, nhưng chúng ta đều cần phải có cho mình một lựa chọn, hoặc là sa ngã, buông bỏ cố gắng, hoặc là đối mặt và tiến lên.
Xin chúc tất cả mọi người đều sẽ thành công, và tìm được cho mình một con đường đúng đắn để bước đi. Và hãy nhớ mỗi khi các bạn định buông xuôi, và sa ngã, hãy nhìn vào những người như tôi, rồi dừng lại. Vì ở trong cuộc sống mà bạn chỉ giống như cặn bã của xã hội, thì đó chính là một địa ngục, mà chúng ta không sao thoát ra được.
Cảm ơn các bạn vì đã lắng nghe tôi – một kẻ sa ngã!
Read more…

CƠN MƯA BẮT ĐẦU TÌNH YÊU

6:38 PM |
CHƯƠNG I

Sống ở Sài Gòn dần rồi ai cũng quen với cái thời tiết nắng mưa thất thường.Sài gòn vào mỗi khi mưa xuống thật sự rất khó chịu.Cứ mưa là đường lại rất đông,dường như ai cũng muốn hối hả để về với nơi bình yên nhất của mình. Hân cũng vậy,cô đang cố gắng lướt qua dòng xe một cách khó khăn trong một buổi chiều mưa như trút nước.Mưa sài gòn cũng rất lạnh,cô đang run lên vì cơn mưa và những làn gió khẽ vút qua trong làn xe đông nghẹt của đường phố Sài Gòn giờ tan tầm. Không biết có phải do cơn mưa hay do chính lòng cô đang cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn nữa.Trong dòng người xe đang hối hả ấy cô bắt gặp một đôi tình nhân đang vui vẻ cười đùa dưới mưa,dường như cơn mưa cùng dòng xe đang chen chúc ấy không làm họ thêm bận lòng. Hân nở nụ cười, Hân cũng không biết mình cười gì nhưng mà thấy lòng quặn đau lắm.Môi cô cảm nhận được vị mặn của mưa.Mưa Sài Gòn có vị mặn… Cô đang nhớ đến Quân,hôm nay tròn 3 năm Quân rời khỏi cô.Để lại cô một mình chống chọi lại sự cô đơn,sự nhớ nhung và sự hối hả,mệt mỏi của Sài Gòn này.Từng ấy năm bây giờ Hân cũng đã quen dần với tất cả cảm giác ấy,nó không tệ hại như khoảng thời gian đầu Quân rời khỏi cô.Nhưng cứ mỗi lần trời mưa,cô lại nhớ đến những kỉ niệm của hai người và đau lòng. Mưa! Đối với Hân có quá nhiều kí ức.Ngày Quân đi là một ngày mưa,mưa như trút nước như khóc thay cho cuộc tình của họ. Hân còn nhớ rất rỏ ngày quân tỏ tình cùng cô cũng là một ngày mưa.Hôm đó,dưới mái hiên ở công viên.Có một chàng trai nhút nhát nói yêu cô.Bên ngoài thì mưa rất to,bên trong có hai người ngại ngùng, bẽn lẻn cùng nhau trao tiếng yêu đầu tiên….Và cơn mưa đã bắt đầu tình yêu của họ. Ngày biết tin Quân phải đi nước ngoài du học lòng Hân đau lắm. Nhưng Hân biết rất rỏ điều đó không thể tránh khỏi. Ngày mẹ Quân tìm đến cô,cô đã biết rồi một ngày nào đó Quân cũng phải đi,phải rời xa cô nhưng cô không nghĩ nó lại đến nhanh như thế.Hai năm bên nhau,không phải thời gian dài nhưng cũng không phải là khoảng thời gian ngắn giữa Quân và cô.Hai người đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió,xô đẩy của cuộc đời.Cứ nghĩ mọi thứ đã chấm dứt nhưng cả Quân và cô đều không thể biết rằng có một người mà cả hai không thể vượt qua được – đó là mẹ của Quân. Hân yêu Quân,rất yêu Quân và Hân không thể để Quân phải khó xử,phải trở thành người con bất hiếu.Vì cô mà Quân đã chống đối với mẹ mình,đã từ chối hết lần này đến lần khác, không nghe theo sự sắp đặt của người mẹ mà Quân yêu thương và kính trọng nhất. Hân biết rất rỏ giữa mẹ anh và cô thứ anh có thể mất chỉ có thể là cô.Dù đau đớn nhưng cô cũng cố gắng vui vẻ,động viên anh nghe theo mẹ mình.Ngày Quân đi ,Hân như ngã quỵ. Dù Quân có hứa sẽ liên lạc thường xuyên với cô nhưng cô hiểu rỏ,mẹ Quân sẽ không để điều đó xảy ra.Mẹ Quân không thích cô bởi vì nếu Quân ở bên cô thì sẽ không có tương lai tốt đẹp. Và điều đó thật sự xảy ra,sau vài lần liên lạc ngắn ngủi giờ thì Quân đã không còn liên lạc với cô nữa.Không một chút tin tức nào về anh.Facebook,Skype,Yahoo!....mọi thông tin liên lạc đều im bặt.Có lần cả tuần Hân chỉ ngồi xem Quân có online không,dù chỉ thấy nick của anh sáng thôi đối với Hân đó cũng là niềm hạnh phúc vô tận lắm.Ấy thế mà mọi thứ vẫn bất động….và cô cũng chìm sâu vào trong tuyệt vọng. Giờ mọi thứ cũng đã ổn định trong cô,cô vẫn phải tiếp tục sống.Sống vì tương lai,vì gia đình và cũng vì lời hứa với Quân lúc ra đi.Cô hứa với Quân dù có bao nhiêu sóng gió,có chuyện gì xảy ra cô cũng phải sống thật tốt.Tuy bây giờ cô đang sống tốt,nhưng cánh cửa trái tim của cô đã khép lại từ bao giờ.Trái tim của cô không thể chứa thêm bất kì ai-ngoại trừ Quân đang độc chiếm. Cô không biết Quân có trở về bên cô hay không,không biết Quân có còn nhớ đến cô,yêu cô hay không.Hay bây giờ Quân đang hạnh phúc với cuộc tình mới của mình.Nhưng cô vẫn chờ đợi.Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì…Cô chỉ biết đợi.Đợi Quân về nói rỏ ràng với cô.Có lẽ tình yêu cô dành cho Quân quá lớn…lớn đến mức có thể giúp cô biến đau khổ tột cùng thành hi vọng…hi vọng một ngày nào đó Quân về tìm cô.Dù kết quả như thế nào cô cũng sẽ đón nhận chỉ là Quân đừng mãi biến mất trong im lặng như thế.

Ting! Ting!

Tiếng còi xe vang dội kéo Hân ra khỏi dòng suy nghĩ miên man về Quân.Cơn mưa cũng bắt đầu tạnh dần.Hân chạy xe thật nhanh về nhà cũng để tránh cơn mưa cũng như những suy nghĩ,nhớ thương về Quân. Cô lê đôi chân mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả.Về đến căn hộ nhỏ của mình.Nơi này ngày trước cô và Quân có rất nhiều kỉ niệm đẹp và hạnh phúc bên nhau.Cô không dám rời đi đâu cả,vì cô lo sợ rằng một ngày nào đó Quân trở lại tìm cô.Thế là cô cố bám trụ ở lại để chờ đợi….chờ đợi không mệt mỏi. ….
Hôm nay là kỉ niệm ngày cô với Quân quen nhau.Ngày này 3 năm rồi cô vẫn cứ một mình mong đợi.Ngày này 5 năm về trước có người hứa yêu cô đến cả cuộc đời,không bao giờ rời xa cô nữa bước.Một cuộc tình đẹp và hạnh phúc ấy cứ ngỡ sẽ mỹ mãn như những dự định tương lai của 2 người.Cô còn nhớ Quân từng hứa rằng ngày này 5 năm sau cô và Quân sẽ tổ chức một lễ cưới lãng mạn,ấm cúng mà cô mong muốn sau đó hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau.Ấy thế mà giờ đây, cũng ngày tháng năm này chỉ còn một mình cô lẻ bóng.Cô lầm lủi đi một mình giữa cái nắng Sài Gòn như lửa đốt. Một mình! Đối với mọi người hôm nay cũng như những ngày bình thường khác ở Hân thôi.Hân vẫn đi làm như mọi ngày,vẫn cười nói như mọi ngày nhưng trong lòng Hân đau lòng lắm rồi.Có ai nào biết! Hôm nay,Hân tự cho phép bản thân mình một đặt ân có lẽ vì đối cô hôm nay là một ngày đặt biệt.Hân xin phép nghĩ một buổi chiều làm việc vì lý do có việc đột xuất.Mọi người trong công ty cũng rất lấy làm ngạc nhiên.Trước giờ,từ khi cô đến công ty làm việc chưa bao giờ,chưa bao giờ cô xin nghĩ dù chỉ là một buổi.Cô làm việc rất siêng năng và chăm chỉ,làm luôn tay dường như cô không muốn để bản thân mình có một chút thời gian nào rảnh để phải suy nghĩ.Chính thế mà cô nhận được sự đồng ý ngay và vui vẻ của cấp trên. Hân vẫn nở nụ cười vui vẻ cho đến khi rời khỏi công ty. Trưa nắng,một mình cô rong rủi hết các ngõ ngách ở Sài Gòn.Cô đi qua dường như là tất cả những nơi mà Quân từng chở cô đi.Quân rất giỏi,dường như ngóc nghách nào của Sài Gòn Quân cũng đều biết.Cô muốn đi đâu cứ nói là Quân sẽ làm bản đồ và tài xế của cô.Ấy thế mà từ lúc Quân đi cô phải tự mình học tất cả,học lái xe cho an toàn,học cách đọc bản chỉ đường,nhìn biển báo,học nhớ các tên đường,ngõ ngách…Cái mà trước đây cô rất ư là tệ,không tài nào nhớ được dù Quân có nói với cô biết bao nhiêu lần đi nữa.Đôi gò má cô bất giác cảm thấy sức nóng từ thứ gì đó ươn ướt nơi khóe mắt. Mãi mê với dòng suy nghĩ về Quân mà cô đâu hay rằng có một người đang đi theo cô… Điểm dừng chân cuối cùng của cô là công viên.Nơi mà Quân đã tỏ tình cùng cô.Như bị thôi miên,cô rảo từng bước,từng bước quanh công viên rộng lớn rợp bóng cây.Cô đang đứng nhìn như chết lặng vào căn chòi nhỏ ấy.Nó so với năm năm trước vẫn không có gì khác đi nhiều,vẫn ghế đá,vẫn hoa văn ấy như người xưa nay ở nơi đâu mất rồi…Thế vào đó bây giờ là một cặp tình nhân đang ngồi cười đùa vui vẻ,nhờ công viên,nhờ căn chòi nhỏ để tránh đi cái nắng chói chang của Sài Gòn. Cô cứ đứng suy nghĩ mông lung,miên man bên giàn hoa giấy màu đỏ rực.Nhìn cô mỏng manh,yếu đuối bên hai dòng lệ thấy thương làm sao. Hơn 2 năm nay cô đã không cho phép bản thân mình khóc vì Quân nữa.Điều đó sẽ làm cô trở nên yếu đuối và cô hiểu rất rỏ một điều Quân không bao giờ muốn nhìn thấy cô phải khóc.Nhưng bây giờ cô cho phép bản thân mình được khóc,được hoài niệm và thể hiện ra hết tất cả cảm xúc đau khổ,nhung nhớ về Quân mà bấy lâu nay cô ép bản thân mình phải kiềm chế và che dấu. Bởi hôm nay,là một ngày đặt biệt.Nếu Quân không rời xa cô,không có sự xa cách thì hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời cô.Ngày mà cô mơ ước,được trở thành cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất bên Quân. Nước mắt tiếp tục rơi và cô cứ để nó mặt sức tuôn trào… Tim cô đau thắt lại vì nhớ…


Read more…

SOI SÁNG LỐI EM VỀ

12:57 AM |
Năm 21 tuổi, tôi gặp anh sau mối tình đầu thất bại. Mối tình đầu ngọt nhào đó đã kéo dài 3 năm đầu đại học. Tôi lầm tưởng rằng khoảng thời gian đó đã quá đủ để có thể vượt qua những vật cản sau này. Và rồi khi người ta bước đi trong nuối tiếc , tôi đau đớn đến quên ăn quên ngủ. Trong cơn mưa vội vàng, tôi bước đi một mình để tìm lại những kí ức quá xa vời.

Rồi tôi gặp anh. Anh ân cần, nhẫn nại nghe tôi chia sẻ, tâm sự nỗi lòng yếu ớt. Nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt còn nóng hổi lăn dài trên má...

***

Dù sao thì thời gian vẫn trôi, tôi nhanh chóng quên đi chàng trai cùng lứa đó.

Hai năm sau, tôi đắm chìm và trở nên mù quáng trong tình yêu với một người đàn ông hơn tôi 8 tuổi. Nhưng rồi sau đó chúng tôi chia tay vì anh ta phụ bạc, bỏ lại tôi để tìm kiếm một hạnh phúc mới. Một lần nữa tôi lại là kẻ thất bại trong tình trường.


Mệt mỏi và chán chường mọi thứ. Khi mà hết lần này đến lần khác, niềm tin vào tình yêu cứ theo bước chân người yêu ra đi trong mưa gió như vậy. Tôi dần trở nên yếu đuối là tự cô lập mình trong bóng tối. Tôi ngã bệnh liệt giường. Còn anh thì luôn ở bên chăm sóc quan tâm tôi từng khắc một. Không tránh khỏi lòng hiếu kì của tôi anh đành thú nhận rằng anh yêu tôi. Nghe lời thú nhận của anh, tôi nửa mơ màng nửa luyến tiếc cho chính dòng máu đăng chảy trong trái tim của mình. Thật sự thì tất cả sẽ đi về đâu đây. Tôi thấy rùng mình và đôi chút ghê tởm vì thấy mình là 1 kẻ ích kỷ. Từ trước tới giờ, mối quan hệ giữa tôi và anh. tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ còn đi quá xa so với giới hạn của một tình bạn. Vậy là tôi mắc nợ anh nhiều quá. Nợ những lần tựa vào vai anh khóc . Nợ những lần anh khẽ vòng tay qua eo ôm chặt tôi trong cơn thốn thức. Nợ những lời an ủi động viên. Ôi! sao mà nợ anh nhiều đến vậy.

Sau đó không lâu, tôi bất ngờ nhưng cũng chấp nhận lời cầu hôn của anh. Trong cái ngày trọng đại này, tất nhiên hai chúng tôi là những nhân vật chính của bữa tiệc. Nhưng ai là người hạnh phúc nhất, điều đó cả tôi và anh đều không thể nói trước. Bởi vì tôi không thực sự yêu anh!

Bề ngoài, chúng tôi là một cặp vợ chồng hạnh phúc nhưng....

Thực chất bên trong cũng chỉ giống như tôi là kẻ giữa đêm khuya xin ở trọ nhà người.

Anh không đòi hỏi tôi chuyện chăn gối, ngay cả trong đêm tân hôn_đêm dầu tiên của chúng tôi.

Anh chỉ ôm tôi bằng vòng tay rắn chắc và ấm áp của mình. Gửi vào kẽ tai những lời yêu thương vô bờ bến cùng hơi thở dồn dập phả vập gáy cổ.Thật sự chỉ có thế thôi không có chuyện gì khác.Trong vòng tay anh, tôi thấy tâm hồn mình như được buông thả đến yên bình. Như một thế giới mà tôi vẫn tìm kiếm bấy lâu nay. Tôi tự hỏi đây có phải là nơi mà lẽ ra tôi nên đến từ lâu lắm rồi. Thế giới của hai chúng tôi êm ả đến vô cùng. Nhưng êm ấm bao nhiêu thì tôi lại càng thấy nợ anh nhiều gấp bội. Chúng tôi còn phải đương đầu với cuộc sống sau này nữa. Tôi là vợ anh, tôi phải làm tròn bổn phận của một người vợ tốt. Chúng tôi còn phải cùng nhau nuôi lớn những đứa con trong tương lai của mình. Nhưng anh vẫn không đụng chạm đến tôi. Tôi không thể hiểu được cái tình cảm mà anh dành cho mình. Có phải nó không hề có một chút tham vọng.

Rồi đột nhiên , anh có công việc đột xuất. Anh phải bay sang Canada công tác mất 1 năm. Khoảng thời gian đó đã rất dài đối với tôi. Đêm đêm thấy mình trở nên lạnh lẽo vì không có vòng tay anh ấm áp. Rồi không còn thấy anh tấm tắc khen ngon mỗi lần tôi học được một món ăn mới. Rồi còn những lần ốm đau, cảm lạnh thì lại không có anh bên cạnh quan tâm, che chở như ngày ban đầu. Tôi dần thấy hoang mang, lo sợ khi nhận ra tình cảm của chính mình............

Vào một ngày trong năm, anh về nhà trong đêm tối mù mịt mà không báo trước, tôi bất ngờ chen lẫn hạnh phúc tràn trề. Tôi gạt bỏ đi hết những gì của quá khứ, chạy đến thật nhanh đến siết chặt cổ anh trong cơn thổn thức cùng dòng nước mắt trong tủi hổ.

- Em yêu anh mất rồi, đừng.....đừng bỏ em lại.....

Anh cũng nhanh chóng đắm chìm trong hạnh phúc bất ngờ. Tôi đã thật sự yêu anh mất rồi. Anh đặt lên môi tôi nụ hôn đắm đuối dài vô tận mà không có ý định dừng lại.

- Anh muốn có em.

Đó là câu nói cuối cùng của anh trong cơn ngại ngùng. Sau đêm hôm đó chúng tôi đã trở thạnh một gia đình thật
sự.......................

Có lần tôi hỏi anh vì sao lại lấy tôi khi biết tôi không yêu anh.

Anh đã nói như thế trong tình yêu vô tận, trong xúc đọng dạt dào.

"Khi thấy em yêu người khác, anh cũng đau lắm. Nhưng biết sao được, anh không có quyền ngăn cản. Rồi khi mà thấy em cứ đắm chìm trong vết thương khó lành như vậy. Anh quyết định làm một kẻ ích kỷ. Chi bằng cứ giữ em lại bên mình để anh bảo vệ em, còn hơn để người khác cướp em đi rồi lại bỏ em lại. Anh vẫn luôn nghĩ sẽ đợi cho đến khi em sẵn sàng cho mọi thứ. Dù cho sau này em vẫn chưa thể mở lòng với anh thì anh vẫn sẽ luôn bên em. Ngay cả khi anh không còn trên cõi đời này nữa thì anhh vẫn luôn là ngọn đèn đường soi sáng lối em bước về ngôi nhà của chúng ta.

Khi đó tôi đã khóc và bây giờ nghĩ lại. Khóe mắt lại rưng rưng. Anh đi rồi còn đâu nữa. Hạnh phúc của chúng tôi còn chưa trọn vẹn thì tử thần đã đến và cướp anh đi mất. Anh gặp tai nạn trong chuyến đi công tác sau đó không lâu. Anh đã đi mà không một lời từ biệt. Thứ tôi nhận được chỉ còn là cái xác không hồn mà thôi. Tôi không khóc, có phải nước mắt cho hai mối tình kia là quá đủ hay vì quá đau đớn mà nước mắt cũng không thể đọng lại thành giọt. Tôi không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này, mất anh rồi, tôi mất tất cả.

Ngày hôm nay tôi đã chuẩn bị một chiếc hộp cát tông nhỏ để đựng tất cả đồ đạc của anh lại. Trong dòng người đông đúc, tôi xuôi dòng bước đi trong vô thức gọi tên anh . Đi mà không biết trước điểm dừng. Tôi mang trong mình những gì quen thuộc, mang trong mình một miền kí ức về anh. Sẽ đi về đâu đây?

Đi về đâu để được có anh như ngày nào?

Đi về đâu để được nằm trong vòng tay anh ấm áp?

Hay là đi theo dấu chân anh và bước tiếp?

Chợt tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện. Tôi nhận được tin mừng. Tin mừng của tôi và anh. Tôi đã có thai..................................

Niềm vui và nuối tiếc. Sao anh không ở lại một chút nữa để biết được tin này. Trớ trêu quá. Bây giờ anh có đang dõi theo tôi không. Anh có biết không.........................

con của chúng ta....................

Màn đêm dần buông xuống, tôi quay người xoay bước và vụt chạy trong bóng đêm cùng giọt nước mắt rơi cho anh, rơi cho tình yêu của hai ta.

Tôi chạy về con đường quen thuộc, con đường dẫn lối về ngôi nhà của mình.

Tôi cần phải cố gắng tiếp tục sống vì một sinh linh vẫn đang sống trong người mình. Đó là đứa con của hai chúng tôi. Đó cũng là vật bấu duy nhất mà tôi có thể giữ lại ở anh_ người con trai mà tôi yêu suốt cuộc đời.

Hai bên dãy con đường chỉ độc nhất một ánh đèn thắp sáng, khẽ lung lay trong gió đêm hơi lạnh.

Tôi nhìn trìu mến ánh đèn cao vời vợi, rồi lại bước tiếp về ngôi nhà có hình bóng anh quen thuộc, bên chiếc giường còn vương hơi ấm anh mỗi đêm.

*************************************

Nhìn am bước về tổ ấm của chúng ta, anh cất tiếng gọi tên em trong đêm. Nhưng em có nghe thấy được bằng trái tim. Anh không còn là anh nữa, anh bây giờ chỉ là một linh hồn vẫn còn vấn vướng mối tình dở dang của mình mà chưa thể tan biến theo tử thần trong hơi sương lạnh lẽo. Anh muốn được một lần nữa hôn em tha thiết, muốn được nằm trong vòng tay em say đắm, muốn được có em..................

Anh tham lam quá, giờ đây anh không thể đến gần em được nữa. Em và con sẽ thấy lạnh lẽo lắm.Thứ lỗi cho anh, bởi anh chỉ là một bóng ma không thể mang lại cho em hơi ấm như thuở nào.

Anh sẽ không đi đâu cả. Dù cho sau này có ra sao đi nữa thì anh vẫn luôn có mặt trong bữa cơm gia đình, vẫn bên cạnh em mỗi đêm gió lạnh, vẫn luôn xuất hiện trong giấc ngủ của em yên bình.

*********************************

Vẫn luôn là ánh đèn đường soi sáng lối em về.

Read more…

CHA TÔI ĐÂU RỒI?

5:57 AM |
Tôi phải làm gì để cha tôi quay về? Một người đàn ông cả đời gian khổ và giờ là lúc anh em tôi báo hiếu cho cha..nhưng vì đâu mà ra nông nỗi? Tôi thất vọng cha mình lắm, mỗi lần nghĩ tới nước mắt lại chực trào.

                                                                                 ***

Không biết nên phải nói từ đâu để cho nhẹ lòng và không biết phải làm gì để mọi chuyện về đúng cái nơi bắt đầu của nó.

                                    

Tôi một cô gái ngoài 20 tuổi có một gia đình hạnh phúc khỏi phải bàn tới, hạnh phúc đến mức ai nhìn cũng phải ganh tỵ. Gia đình tôi lúc nào cũng vui vẻ bên nhau quây quần bên nhau, tôi có cha, có mẹ, có một anh trai và một em gái vừa vào lớp 1! Gia đình tôi không gọi là giàu có hơn người nhưng cũng không phải nghèo, nó đủ để gia đình tôi cảm nhận được hạnh phúc cả về vật chất lẫn tinh thần. Cha mẹ tôi cùng xuất thân trong một gia đình không mấy khá giả nhưng cha mẹ tôi đã cùng nhau làm lụng và xây đấp nên một mái ấm đầy tình thương cho 3 anh em tôi từ hai đôi bàn trắng cộng với một tình yêu không so đo tính toán. Cha mẹ tôi đều là nông dân vì ngày xưa nội ngoại của tôi khó khăn lắm nên khi cưới nhau cha mẹ phải làm đủ thứ nghề, nào là cắt lúa mướn, nuôi heo, nuôi vịt…nếu là nghề trồng trọt chăn nuôi thì cha mẹ tôi đã làm qua tất cả. Và trời không phụ lòng người, cuối cùng cha mẹ tôi cũng khá lên, cũng có đất có ruộng có nhà riêng để ở vì ngày xưa cha mẹ tôi có đi ở đậu nhà người khác một thời gian.

Tuy đã có ruộng để làm nhưng cha tôi vẫn gắn bó với nghề nuôi vịt và vịt chạy đồng. Năm nào cũng vậy cứ hễ tháng hè là tôi cùng cha chạy đồng vịt, khoảng chừng hai tháng thì lại về nhà. Đi chạy đồng cực khổ trăm bề và hình như cái khổ nào cũng gặp phải nó tựa như trong truyện, trong phim “ cánh đồng bất tận” một bầy vịt một cái chòi.

Và mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu tôi cứ cùng đi hai tháng rồi về với cha tôi. Tôi còn chuyện học của tôi, tôi còn nhiều việc phải làm tôi không thể cứ đi với cha tôi mãi được, tôi yêu cầu mẹ tôi bán vịt. Nhưng cha tôi không đồng ý và cha nói để cha đi một mình, cha tự nấu cơm được thế nên tôi cứ đi học và mẹ ở nhà làm ruộng cùng với anh hai.

Mẹ tôi đồng ý!

Và chuyện gì tới nó cũng tới, mọi chuyện rắc rối bắt đầu xảy ra từ đó! Nếu ngày xưa cha tôi yêu thương mẹ tôi hết mực, nếu ngày xưa cha tôi thương yêu và lo lắng cho anh em tôi hơn cả bản thân thì bây giờ cha tôi đã hoàn toàn ngược lại, cha tôi nhậu nhiều hơn, cha nói dối mẹ nhiều hơn, cha tôi chữi mắng nhiều hơn, cha tôi phớt lờ tất cả, cha ít gọi điện về nhà, cha hay cúp nguồn điện thoại và cha tôi thay đổi, cha tôi có nhân tình. Ngày xưa cha tôi rất ghét loại đàn ông có bồ có vợ bé bên ngoài thì bây giờ chính cha tôi lại đi vào con đường đó. Con đường ngắn nhất phá nát hạnh phúc gia đình tôi. Chính mẹ tôi đã phát hiện ra chuyện này, mẹ tôi biết được khi cha tôi nói chuyện điện thoại với mụ người tình. Cha tôi hẹn sẽ bỏ mẹ bỏ gia đình tôi để lên chung sống với mụ ta.

Mẹ tôi thất thần từ đó, không ăn, không ngủ mẹ chỉ buồn nghĩ đến mỗi chuyện của cha. Mẹ tôi lo sợ, tôi cũng lo sợ. Tôi sợ rằng gia đình tôi sẽ đi vào ngõ cụt.Tôi sợ nhưng tôi chẳng biết làm gì ngoài khóc, ngoài chuyện giả bộ cười để an ủi mẹ tôi. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được cái bi kịch đau đớn này lại xảy ra với gia đình tôi. Cái bi kịch mà tôi ghét nhất trong mọi bi kịch. Người ta nói cha tôi bị bỏ bùa nên mới thay đổi như vậy, tôi không tin chuyện này, trên đời làm gì có chuyện bùa ngãi? Nhưng ngược lại mẹ tôi lại tin mẹ tôi tin như để hi vọng rằng cha tôi không phải người đàn ông bỏ vợ bỏ con vì đam mê sắc đẹp.

Giờ này gia đình tôi rối ren lộn xộn, bầu không khí cứ như xa lạ cứ như chẳng phải người nhà, cha tôi chỉ muốn đi và sống với nhân tình, mẹ tôi thì cố giữ cha tôi lại còn anh tôi thì cứ hay cãi vả với cha vì chuyện này. Em tôi thì còn quá nhỏ nó có hiểu được gì…. Còn tôi hiểu tất cả nhưng cũng không thể làm gì được vì tôi biết làm gì khi tôi thương mẹ thương cha. Tôi không muốn cha tôi đi, tôi không muốn mẹ tôi buồn và hơn hết tôi không muốn gia đình tôi tan nát!

Tôi phải làm gì để cha tôi quay về? Một người đàn ông cả đời gian khổ và giờ là lúc anh em tôi báo hiếu cho cha..nhưng vì đâu mà ra nông nỗi? Tôi thất vọng cha mình lắm, mỗi lần nghĩ tới nước mắt lại chực trào.



Read more…

NGÀY GẶP ANH - LÀ NGÀY KHÔNG HẸN TRƯỚC!

7:30 PM |
Ngày nắng... Những tia nắng đầu tiên của mùa hè bắt đầu rực màu, mưa cũng đã ngớt...


Gửi anh – Anyce,

Chắc chắn anh sẽ rất bất ngờ khi lỡ đâu đọc được những dòng này của em. Em không biết phải nói sao với anh nên chỉ có cách này mới có thể giải tỏa được nỗi lòng của em trong mấy ngày qua. Xin lỗi anh! Đừng vội hỏi vì sao em lại nói câu này và từ chối không nhận nhé. Anh nhận đi và nghe em này!

                                 

Anh còn nhớ ngày đầu mình gặp nhau như thế nào không? Thật bình thường. Đó là những gì em hình dung ra đó. Anh đừng có nhăn mặt khi nghe em nói bình thường mà, thử hỏi làm việc cùng công ty thì trước sau gì cũng sẽ gặp nhau thôi đúng không? Thì nói bình thường có gì là không đúng nào? Nhưng nếu như em nói ấn tượng đầu tiên về anh, thì nó quả thực không bình thường chút nào. Lần đầu tiên em nghe được giọng nói của anh, em bị thu hút ngay luôn ấy chứ. Anh đừng có toét miệng mà cười. Chỉ là do trước giờ em chưa nghe giọng nói nào tình cảm và ấm áp xen chút hài hước như vậy nên mới bị ấn tượng thôi. Đừng có mà kiêu nhé!

Rồi những ngày bình thường tiếp theo... Công việc em vẫn nhiều như thế, vẫn vô tư cười nói như thế nhưng em đã bắt đầu chú ý đến anh hơn. Không chỉ vì giọng nói mà vì cách anh giúp đỡ em trong công việc, quan tâm đến em trong cuộc sống. Một đứa tưởng chừng như đã vỡ nát thứ gọi là niềm tin vào tình cảm của bọn con trai sau lần shock tình yêu đầu đời thì bây giờ lại tự động bồi đắp thứ xa xỉ phẩm ấy cho anh.

Cứ thế, tình cảm cả hai lớn dần và đến một ngày, chính thức thuộc-về-nhau. Phải gọi là vui lắm ấy, đi bên anh, ngồi nói chuyện cùng anh, lúc nào em cũng cười, cười đến ngoác miệng. Anh lại cứ hay chọc phá em, nói nhiều câu cười không chịu được. Những mệt mỏi, căng thẳng trong công việc của một ngày dài, khi gặp anh đều được anh xóa sạch. Em cảm thấy mình thật vui, không còn nghĩ bâng quơ nữa, không còn lầm lì nữa sau gần nửa năm kể từ cái ngày đau thương đó - ngày mà tình yêu đầu đời của em buộc phải chấm dứt. Em lại được sống là chính mình, không cần phải ban ngày khoát lên mình bộ mặt tươi cười rồi đêm về lại lặng lẽ lau nước mắt tràn bờ mi. Sự tối tăm và ảm đạm trước kia, làm gì cũng lầm lũi một mình trước kia bị anh lôi ra ánh sáng. Những lần đi chơi cùng anh, nói chuyện với anh, em càng hiểu anh thêm và tình cảm em dành cho anh cũng nhiều thêm theo từng ngày.

Anh kể em nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ của anh. Ngày xưa, anh cũng giang hồ lẫy lừng quá nhỉ. Anh kể và em ngồi nghe như một con mèo ngoan ngoãn, lâu lâu lại ừ hử cho anh biết là em vẫn đang nghe đây. Anh kể em nghe từng chuyện từng chuyện, mỗi câu chuyện ấy dù là tốt hay là xấu, em vẫn đều nhớ hết. Anh kể về thời đi thi đấu võ của anh. Hâm mộ anh thật, cũng là một tay săn huy chương ấy nhỉ, nhìn anh làm sao đoán được những chuyện như thế này. Rồi những lần anh đánh nhau với bọn bạn. Hổ báo lắm, em nghe rồi tưởng tượng lại y như phim kiếm hiệp luôn. Em không bất ngờ đâu, duy chỉ có một chuyện khiến em rùng mình. Nghe xong liền bắt anh hứa sẽ không như thế nữa nhé.

Rồi anh kể về người con gái đầu tiên của anh, một cách đáng trân trọng. Nói thực, chuyện này khiến em quan tâm nhất đấy, con gái mà, ai chẳng thế. Anh kể, chị - cho em gọi như vậy, vì đó là người đến trước em, đã chăm sóc và yêu thương anh trong những ngày em không thể và vì thực ra thì cũng lớn tháng hơn em mà – là người yêu thương anh hết mực, quan tâm và lo lắng cho anh vô cùng. Trong những bóng hồng vây quanh anh thì chị là người khiến anh cảm thấy rung động.

Chuyện tình của cả hai thực sự rất đẹp, rất đáng ghen tị. Em cảm thấy hơi khó chịu rồi đấy nhé, nhưng em không chấp vì em mới là hiện tại của anh mà. Rồi anh kể, vì một cơn sóng dữ khiến cả hai buông tay nhau. Em vừa tiếc cho một cuộc tình đẹp và vừa cảm ơn chị đã buông tay anh, để bây giờ em mới có thể gặp được anh. Em vui vì mình là người yêu anh sau chị vì đã từng nghe đâu đó: Thà là người đến sau để nếm trải nỗi đau của người đến trước, còn hơn là người đến trước nhưng lại để hạnh phúc cho người đến sau. Đúng nhỉ?!

Rồi anh còn kể, anh xem bói một lần duy nhất vì vốn dĩ anh không tin vào chuyện bói toán chiêm tinh. Anh kể bà cụ bói cho anh nói, anh đã yêu sâu đậm một người, nhưng không thể đến với người này được. Đúng. Anh sẽ chỉ yêu thêm một lần như vậy nữa thôi, vì lần yêu này anh sẽ lấy luôn người đó. Bởi thế trong suốt một thời gian dài, anh không để ý ai cả, không yêu thương ai cả, anh muốn chọn lựa cho thật kĩ để không phải ân hận. Cho đến khi anh gặp em. Anh quay sang em, cười ma mãnh. Em không biết có nên tin vào bà thầy bói ấy không nhưng chí ít em cũng cảm ơn bà ấy một điều, những lời của bà ấy nói khiến anh và em càng thêm tin tưởng vào mối duyên lần này. Anh và em đã cùng nhau là một qua những ngày bình yên ấy, cùng cười, cùng vui vẻ.

Cho tới một ngày, bằng sự vô tình em đã biết thêm được nhiều điều về mối tình đầu của anh. Anh đừng thắc mắc lí do vì sao em lại biết được. Chỉ cần biết là em đã hiểu thêm về anh, vậy được rồi.

..Ngày xưa, anh và chị yêu nhau, quan tâm nhau thật nhiều. Chuyện tình của hai người khiến người khác phải ganh đấy. Bắt đầu thật dễ thương, những tin nhắn, những lần trò chuyện và rồi vì lí do đặc biệt nào đó, anh với chị quen nhau. Những lần hai người đi cùng nhau, chở nhau đi dạo hay cùng đi học, cùng tan trường đều rất đỗi trong sáng và hạnh phúc. Em đã đọc thấy những dòng chị viết. Càng đọc em lại càng như được quay trở về thời gian và không gian đó, chứng kiến cảnh quan của hai người. Từng chuyện từng chuyện, cùng chơi, cùng học, cùng ôn thi, em như đang đứng đó, kề bên hai người nhưng cũng như vô hình.

[Bắt đầu em thấy đăng đắng ngay cổ rồi, thấy hơi thở mình nặng nề hơn rồi nhưng em hiểu, đó là quá khứ, quá khứ đẹp của anh, em không được quyền xen vào nó, hãy cứ để yên vốn như nó đã từng].

Theo thời gian, cả hai vào Sài Gòn học, những bữa cơm, những buổi tối học thêm ngoại ngữ của chị, những lần anh chở chị đi mua vài thứ lặt vặt, vẫn đẹp và không vẩn đục một thứ gì như tình cảm của hai người vậy. Đến một ngày, cả hai gặp phải chuyện thử thách trong tình cảm, anh đã quyết định chia tay. Anh đau khổ lắm, em biết, vì anh kể, sau lần đó anh đã làm những thứ trước giờ chưa bao giờ làm và anh xem đó là trải nghiệm cuộc sống. Chị cũng đau không kém, chị quyết định đi du học, và nguyên nhân là anh. Chị muốn quên anh, rời xa anh, làm lại chính mình. Ngày chị đi, nghe tin anh khóc, chị đã muốn không đi nữa và chỉ cần anh nói ở lại, chị sẽ quay về ngay. Nhưng đổi lại niềm trông chờ và hy vọng của chị chỉ là sự im lặng đáng sợ của anh. Chị hiểu mình đã không còn cơ hội đó nữa...

Một khoảng thời gian sau, hai người liên lạc lại với nhau. Những lần mà hai người nói chuyện, mặc dù đó là khi chia tay nhau rồi, rất tình cảm, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Vẫn quan tâm nhau đến những cái vụn vặt nhất, gọi nhau bằng những từ thân mật nhất, lo lắng cho nhau mỗi khi một trong hai bị đau ốm. Những cuộc nói chuyện thâu đêm, em cảm nhận được anh và chị rất vui, một điều khác nữa là chị đang rất cần anh quay về bên cạnh, nhưng anh, có thể đã vì tính tự tôn ngất trời của mình mà mặc dù còn rất thương chị vẫn quyết không quay lại. Anh nói cho anh thêm thời gian suy nghĩ. Em lại đọc được sự đau khổ, sự tuyệt vọng của chị trong những ngày anh quyết tâm chia tay. Chị khuỵu ngã mà bên cạnh, người chị cần nhất là anh thì không có. Chị đau đớn, muốn hận anh nhưng chị không làm vậy vì chị đã từng rất yêu anh. Chị biết chị có lỗi nhưng chị không thể nào ngờ mất anh vì chuyện mà chị đã làm. Anh quá dứt khoát, mặc dù còn yêu chị, rất cần chị nhưng sao anh không giữ chị lại? Chỉ một lần thôi, chị sẽ không bao giờ ngu ngốc để mất anh nữa.

Đến bây giờ, mỗi người đều đã tìm được một nửa của mình rồi. Chị đã có người khác chăm sóc và mang lại hạnh phúc. Anh đã có em bên cạnh. Em tin tình yêu mà anh dành cho em, vì em tin trực giác của mình luôn đúng. Nhưng tận sâu thẳm trong tim, em biết anh vẫn còn nhớ chị, sao mà quên được chứ, một người đã từng yêu thương anh đến vậy mà, đến một khoảng thời gian dài sau này, chị luôn đợi anh quay về bên cạnh và trở về như ngày xưa, chờ đến khi không đợi được nữa và chấp nhận quen người khác. Nhưng em biết bây giờ người quan trọng nhất với anh là em. Đúng không? Nếu không phải vậy thì anh sẽ không khóc khi nghe tin em về quê xem mắt người khác. Anh sẽ không lo cuống cuồng lên vì một ngày không liên lạc được với em. Và còn nhiều điều khác nữa, anh quan tâm và lo lắng cho em, suy nghĩ về tương lai cùng em. Em tin những điều đó đủ để nói lên anh yêu em nhiều như thế nào. Nhưng anh à, là con gái, ai lại không hay để bụng và ghen tuông chuyện của người mình yêu chứ, cho dù có đã là quá khứ đi chăng nữa thì cũng vậy. Con gái khi yêu, ích kỉ thế đấy. Nên anh đừng buồn em khi đọc được những suy nghĩ này của em, mà chẳng phải em đã xin lỗi anh trước rồi đấy thôi, anh nhé!

Em luôn miệng nói không quan tâm đâu, không để bụng đâu nhưng kì thực em khó chịu lắm mỗi khi anh nhắc chuyện gì liên quan đến chị. Những lần mình giận nhau, em đều sợ anh sẽ nhớ về chị và mỗi lúc như vậy, tình yêu anh dành cho em lại với đi một ít. Vì em biết, ngay cả bạn bè anh đều biết – và anh cũng thừa nhận chắc nịch rằng chị tốt với anh như thế nào, làm gì cũng nghĩ cho anh, luôn dành thứ tốt nhất cho anh. Em sợ mình không như thế, em sợ mình thua chị trong lòng anh, sợ mình sẽ mất anh vì hình bóng ngày nào dù đã không còn bên anh nữa... Hay nói cách khác, em không sợ nhiều người yêu anh mà chỉ sợ vì anh sẽ đáp lại tình cảm ấy.. Em thật sự rất rối và bắt đầu cảm thấy hoang mang...

[Và khi người ta hiểu ra rằng tình cảm đối với người kia sẽ chiếm một vị trí không ngờ tới trong cuộc đời mình, những nỗi sợ đầu tiên bắt đầu ập tới: sợ người kia sẽ bỏ đi, rằng người ấy sẽ không gọi lại, sợ phải đơn giản tự thú nhận với mình rằng bắt đầu yêu có nghĩa là đã trở nên phụ thuộc, ngay cả đối với những kẻ cứng đầu nhất]

Những điều trên đây là chỉ là cảm xúc của em khi vô tình nhặt được quá khứ của anh thôi. Anh có đọc được thì cũng đừng vội quy kết rằng em không tin yêu anh nhé. Em chỉ hy vọng anh hãy nhớ và hứa với em một điều này: khi nào cảm thấy chán em, hãy ôm em thật chặt để tìm lại cảm xúc như những ngày đầu anh ôm em ấy, chứ đừng quyết định buông tay em, bởi vì cảm xúc chán nản trong anh có thể là nhất thời nhưng tổn thương trong em sẽ là mãi mãi. Nhớ nhe anh.

Luôn yêu thương anh bằng cách riêng của em, cho đến tận sâu cùng kiệt thẳm trái tim mình.

....Yêu người. Yêu cả sóng, cả gió

Vì người. Trách cả nắng, cả mây....

                                                                                          Một chiều mùa hè có chút nắng chút gió,



Read more…

ANH ƠI, EM MUỐN NGOẠI TÌNH!

7:26 PM |
Có những lúc em tự hỏi bản thân mình em yêu anh vì điều gì. Tình yêu này với em chưa bao giờ có lối thoát, em rõ nhất điều đó nhưng en không thể tự tách mình ra khỏi anh...
     
 Anh luôn nói "Cái bệnh của em đó chính là nghĩ quá xa và quá nhiều về những điều chưa đến, có khi nó còn chẳng thể xảy ra nữa ấy chứ". Em không nghĩ thế, em cũng nói rồi, em yêu anh và em muốn tình yêu này lâu dài, thậm chí em còn muốn chúng ta có 1 cái kết tốt đẹp bên nhau, là anh không muốn nghĩ đến hay anh không muốn có cái kết tốt đẹp bên em?

Tình yêu của anh vốn nhàn nhạt tựa như bữa cơm chiều quên bỏ muối vào thức ăn, em không thể nuốt nổi nhưng vẫn cố ăn để sống, gượng ép nhìn bát cơm khó nuốt ấy cho đến ngày hôm nay.

Có người bảo "Người yêu bạn đẹp trai đấy, bạn có hạnh phúc không, hình như bạn hơi cô đơn, có khi nào tình yêu này sắp tàn không bạn?" - Anh nghĩ sao về lời nói ấy, người ta nói đúng phải không anh. Tưởng chừng mình bên nhau như 1 sự lựa chọn hoàn hảo, anh có thể tự hào về em, 1 người hết lòng yêu thương anh nhưng tại sao em lại không thể tự hào về anh nhỉ, nhàn nhạt ấy mà, thế thì sao em dám để anh xuất hiện trước mặt bạn bè em, để chúng nó nói rằng mình yêu nhau không mặn mà như chúng nó tưởng, rằng anh không yêu em, không tâm lí, không dịu dàng như em vẫn hay kể...

Anh à, em hay bào chữa cho những lần em cô đơn 1 mình, cho những lúc em gặp khó khăn phải nhờ người khác giúp đỡ - "Anh ấy bận lắm, không có nhiều thời gian, mình cũng chẳng muốn làm anh ấy mệt mỏi thêm bạn à, mình tự lo được" . Là thế đó, em không dám đối diện với sự thật, không dám nói ra sự thật để rồi tìm nguồn an ủi đáng tin cậy. Anh có biết em đã mệt mỏi như thế nào để xậy dựng cái tình yêu hoàn mĩ của chúng ta không, 1mình em xây dựng và gìn giữ, còn anh, anh đi đâu, anh làm gì? À , anh bận, em quên mất, anh bận đến mức không còn nửa giây để nghĩ đến người con gái của mình chứ nói gì đến việc ở bên cạnh và chăm sóc.

Yêu anh, em luôn sống 1 mình, cố gắng 1mình, anh không biết gì cả, đúng hơn là anh không bận tâm cho lắm. Chưa bao giờ anh bận tâm đến em, những gì liên quan đến em anh đều không nhớ.

Ngày kỉ niệm yêu nhau anh quên, ngày sinh nhật người yêu anh thảnh thơi chơ đùa cùng bạn và là người buông lời chúc vô vị cuối cùng khi anh sực nhớ ra sinh nhật em, ngày sinh nhật anh, anh bỏ em để đi tụ tập ăn uống với lũ bạn, không 1 lời nói nào dành cho em. Ngày valentine anh bỏ em ngồi 1mình với cái máy tính, nửa đêm quay về với mùi thuốc lá nồng nặc rồi lên giường ngủ say như chết, ngày 8/3 anh như quên luôn cả việc bên mình cũng có 1 người con gái, cũng không được 1 lời chúc nào. Có những khi mấy ngày không liên lạc nhau, anh vẫn thản nhiên sống, thản nhiên vui vẻ, không bận tâm, không 1 tin nhắn hay cuộc gọi nào, dường như những lúc ấy em biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời anh vậy.. Anh à, lúc ấy, anh có nhớ em chút nào không, có 1lúc nào đó anh muốn ôm em vào lòng không anh, còn em , em nhớ anh nhiều lắm, chỉ muốn anh đến bên cạnh, được anh ôm, hít căng lồng ngực mùi hương của anh..những lúc ấy, cảm giác như em đang trở về với sự yêu thương ít ỏi của anh.. Em nhớ anh lắm...

Nhìn bạn bè được đưa đón, yêu thương, chiều chuộng, chăm sóc, lo lắng mà em ghen tỵ lắm anh à, vì em chẳng có gì cả, chẳng được hưởng những điều mà 1 cô gái đáng được hưởng khi có người yêu, Em thấy mình chẳng có j trong tay hết, 1mình em, em thấy cô đơn lắm.

Anh à, anh bảo em phải tiếp tục yêu anh làm sao đây, em có thể chịu đựng nữa không, em mệt mỏi lắm rồi, em chán nản lắm rồi, em không muốn cố gắng trong vô vọng nữa, anh nói yêu em sao anh luôn bỏ em một mình, luôn vui vẻ với nhiều người con gái khác

Anh à, em bảo này, em muốn chia tay, em muốn bỏ anh và em muốn tìm người biết yêu thương anh. Anh không yêu thương em đúng nghĩa được thì tại sao không để em ra đi. Anh định để mình em cô độc chứng kiến cuộc sống viên mãn của anh sao?

Nếu không chia tay... Hay là, Em ngoại tình anh nhé! À , đúng rồi, Anh ơi, em muốn ngoại tình !!



Read more…

Đọc truyện tiểu thuyết, truyện ngắn tình yêu hay